Ông trừng mắt  mấy  tử: “Chừng nào các ngươi mới   nở mày nở mặt?”
Tiết Dư  tai   tai .
Tần Phạn Phạn cũng chẳng trông mong đám  tử    chuyện kinh thiên động địa. Thực tế, với đại bỉ năm , ông   còn hy vọng. Trường Minh tông  thiếu thiên tài, nhưng năm nào cũng thua các tông khác. Đám  truyền dự thi chẳng ai  hồn: Mộc Trọng Hi và Minh Huyền ngày thường   ưa ,  thi  nội chiến; Chu Hành Vân,   tu vi cao nhất,  lúc nào cũng như sắp lìa đời; chỉ  Tiết Dư là tương đối bình thường.
“Náo nhiệt thế?” Mộc Trọng Hi bước , dáng  “lục  bất nhận”, nhướng mày  hai sư : “Sư phụ gọi chúng   việc gì?”
Nhìn thấy tên  tử , Tần Phạn Phạn nổi giận: “Ngươi  bớt gây chuyện  ? Cứ rảnh là lôi con bé Diệp Kiều ngoại môn chạy xuống núi. Dưới đó  cha  ngươi chắc?”
Mộc Trọng Hi kêu oan: “Ngoài Diệp Kiều, ai chơi với con ! Hai tên .” Hắn chỉ Tiết Dư và Minh Huyền: “Cứ cặp kè như đôi tình nhân, Chu sư  thì mất tăm, nội môn ngoại môn đều sợ  phận  truyền của con. Chỉ Diệp Kiều chịu  với con!”
Đôi khi Mộc Trọng Hi thấy Diệp Kiều kỳ lạ. Nàng chẳng giống  tu chân giới,  hề e dè  phận  truyền của , nhưng   thích cái thái độ bất cần của nàng. Giao bạn thì cần gì tìm  hầu,    ai cũng khiêm nhường .
Tần Phạn Phạn  chất vấn đến nghẹn lời. Ông ho khan,  ngờ tên  tử  oán khí lớn .
“Hôm nay  gọi các ngươi đến để hỏi: Muốn thu sư   sư ?”
Còn chín tháng nữa là đến đại bỉ, mà vẫn  tìm   tử phù hợp. Ông nghĩ, chi bằng hỏi ý kiến đám đồ  .
“Đương nhiên là tiểu sư !” Mộc Trọng Hi lên tiếng.
“Tông khác đều  tiểu sư , chỉ tông   nam nhân thối. Ngay cả đám Kiếm Tu cứng nhắc của Vấn Kiếm tông cũng  tiểu sư !”
Minh Huyền liếc ,  nhạt: “Nói cứ như ngươi   Kiếm Tu .”
Tiết Dư, vốn  ngoài cuộc, giơ tay: “Không cần sư   ạ. Loại như Mộc Trọng Hi, ngay cả chó vàng nhà con cũng thấy  phiền, chẳng đáng yêu tí nào. Con thích nữ hài hơn.”
Nghĩ đến việc thu bốn tên  tử nam, Tần Phạn Phạn thấy cũng  lý, nên thu một nữ  tử. “Các ngươi thấy ai hợp?”
Ông ngẫm nghĩ: “Năm nay ngoại môn  vài  thiên phú , dòng bên của mấy đại tộc. Nội môn cũng  vài thiếu nữ  linh căn thượng phẩm.”
Mộc Trọng Hi và Tiết Dư đồng thanh : “Diệp Kiều.”
Đối diện ánh mắt kinh ngạc của Tần Phạn Phạn, Tiết Dư điềm tĩnh, khẽ : “Sư phụ, con thấy nàng   .”
Không hiểu ,   linh cảm tiểu sư   sẽ khiến tông môn náo nhiệt hơn. Mà  thì thích náo nhiệt.
Minh Huyền nhíu mày, nhưng  phản đối. Hắn chẳng quan tâm thiên phú, tiểu sư  ở tông nào cũng là đoàn sủng, nên miễn cưỡng: “Tùy các .”
Ba  đồng ý, còn Chu Hành Vân? Ý kiến của  chẳng quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-bai-lan-de-cuu-vot-ca-tong-mon/chuong-5-2-truong-minh-tong-xem-nhu-hoan-toan-bai-lan.html.]
Tần Phạn Phạn nhíu mày: “Diệp Kiều ngoại môn đó hả?”
Ông nhớ nàng vì thiên phú thấp, chẳng  tính tự giác của một tu tiên giả, cả ngày ngủ bãi lạn, còn lôi kéo Mộc Trọng Hi xuống núi.
“, là nàng .” Mộc Trọng Hi  tỉnh bơ.
“Dù  năm nào chúng  cũng đội sổ, năm nay chắc chẳng tìm  thiên tài. Diệp Kiều vui tính,  ầm ĩ, hợp lắm.”
Tần Phạn Phạn im lặng vài giây, vô tình  lý do  thuyết phục. Đệ tử  truyền là danh ngạch quan trọng, liên quan đến xếp hạng đại bỉ, nhưng Trường Minh tông trăm năm qua luôn đội sổ, nên  thứ năm là ai chẳng còn quan trọng.
Ngươi mạnh mặc ngươi, Trường Minh tông bất động, vững vàng đội sổ. Không tranh,  cãi. Tông môn  đúng là bãi lạn triệt để!
...
Diệp Kiều đang định  xuống ngủ thì ngọc giản bỗng rung lên, thông báo tông chủ triệu kiến, khiến nàng giật  lăn từ sập xuống. Tông chủ? Nàng nhập tông hai tháng, chỉ quen vài  tử ngoại môn và trưởng lão. Tông chủ cấp cao thế  tìm nàng  gì?
Linh tính chẳng lành, nhưng nàng chỉ  thể bò dậy, mơ màng mặc quần áo, kéo  thể mệt mỏi chạy đến chủ phong. Ngọn núi cao vút trong mây, 900 bậc thang đá, nàng   ngự kiếm, đành lê bước từng bậc.
Nàng xoa mắt,    nghĩ: May mà mỗi  gặp tông chủ đều  cảm giác như lên triều bái kiến hoàng đế.
“Tông chủ, ba vị sư .” Nàng khẽ cúi , suốt buổi  dám ngẩng đầu. Lão nhân   cao chắc chắn là “ông chủ” của nàng.
Diệp Kiều  hiểu ông nửa đêm  ngủ, gọi   gì. Nàng mắt  mũi, mũi  tim, buồn ngủ đến mức mí mắt díp .
Tần Phạn Phạn lặng lẽ quan sát, khẽ thở dài. Quả nhiên như lời đồn, cô bé  đúng là   chí tiến thủ. Buổi tối linh khí nồng đậm nhất,  mà nàng dùng để ngủ!
Ông khoanh tay, dịu dàng : “Ngươi     tử  truyền ?”
Diệp Kiều giật b.ắ.n . Nàng tạo nghiệt gì mà    truyền?
Nàng im lặng, Tần Phạn Phạn tưởng nàng thẹn thùng, mỉm , chỉ ba   gần đó: “Đây là ba sư  của ngươi. Chắc  đây  gặp ?”
Diệp Kiều ngẩng lên, chạm mắt Mộc Trọng Hi. Hắn nháy mắt với nàng, tưởng nàng vui đến   nên lời.
Mấy ngày  còn cùng  xuống núi chơi, giờ  thành sư  của nàng? Diệp Kiều im lặng, chỉ  Tiết Dư nhận  chút manh mối. Còn  chẳng ai nghĩ nàng     truyền.
“Dọn dẹp , mai chuyển đến sân  truyền.” Tần Phạn Phạn dặn, ngừng một lát: “Đừng quên.”
Diệp Kiều hít sâu, nặn  nụ  còn khó coi hơn : “Đệ tử tuân mệnh.”
Tần Phạn Phạn tưởng nàng cảm động  ,  hài lòng. Không ngờ cô bé thiên phú tuy thấp, nhưng  cảm ơn.