Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót - Chương 94: Bệnh viện tâm thần số 0 (14)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-08-15 17:36:56
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nữ y tá một mắt tới một chiếc thùng kim loại, cúi , đầu nghiêng về phía . Cô thong thả tháo miếng bịt mắt bằng da màu đen , ngay lập tức một đám sinh vật kinh dị tuôn như thác đổ.

Khương Chi tập trung , kinh hãi bịt miệng .

Là côn trùng!

Thứ rơi từ hốc mắt của cô là côn trùng, những con sâu béo múp, đủ màu sắc, ngừng ngọ nguậy!

...Một phút trôi qua, những con sâu kinh tởm đó vẫn ngừng rơi xuống từ hốc mắt của cô .

Trời ơi, trong cơ thể cô rốt cuộc bao nhiêu côn trùng?!

Cuối cùng, khi những con sâu lấp đầy bộ chiếc hộp, nữ y tá một mắt mới đeo miếng bịt mắt, ôm cái thùng nặng trịch đến một cái máy đối diện.

Tấm bình phong che khuất tầm của Khương Chi, cô chỉ thể thấy tiếng máy móc hoạt động ồn ào, kèm theo mùi hôi khó tả bay .

Khương Chi nép kệ, dám cử động. Mười phút , tiếng ồn dừng , cô thấy nữ y tá một mắt dường như "ào ào" đổ một đống thứ từ trong máy.

Trong lúc cô đang băn khoăn, nữ y tá một mắt bước từ phía tấm bình phong, tay ôm một cái chậu lớn trong suốt.

Trong chậu chứa đầy những viên... thuốc đủ màu sắc.

Côn trùng... máy móc... thuốc viên...

Khương Chi đột nhiên nghĩ điều gì đó, run rẩy, dày co thắt dữ dội mấy cái, suýt nữa thì nôn .

Những viên thuốc mà họ thường uống, hóa từ sâu bọ!

Hơn nữa còn là sâu bọ từ cơ thể của y tá !

Mặc dù mỗi cô đều nuốt thuốc, nhưng cũng ngậm trong miệng .

Càng nghĩ càng thấy kinh tởm, may mắn là hôm nay cô ăn gì, nếu chắc nôn ngay tại chỗ.

Chờ nữ y tá một mắt rời , Khương Chi cũng vội vàng rút lui.

Cô lén lút phòng bên cạnh, một chiếc giường khổng lồ ở giữa phòng cho giật .

Chiếc giường ít nhất thể ngủ năm .

Chưa kịp gì, phía vang lên tiếng mở cửa.

Trời ơi!

Khương Chi hoảng loạn chui tủ quần áo sát tường.

Vừa đóng cửa tủ , bên ngoài vang lên tiếng bánh xe lăn, vài đang đẩy một thứ gì đó .

"Cẩn thận đấy, giữ lấy chân , giữ tay, cùng khiêng lên."

Qua khe cửa tủ, Khương Chi thấy tiếng họ gắng sức lắm mới khuân vật nặng lên chiếc giường khổng lồ đó.

"Chúng sẽ đợi ở ngoài, khi nào xong việc thì gọi bọn ."

"Ừ."

Nói xong, vài rời khỏi phòng.

Khương Chi thận trọng mở hé một khe nhỏ, thấy em trai viện trưởng đang ngửa giường. Rèm cửa trong phòng kéo xuống, ánh sáng mờ ảo khiến khí trở nên u ám và đáng sợ.

Họ định gì?

Qua khe hẹp, cô cố gắng quan sát tình hình bên ngoài.

Ngoài em trai của viện trưởng, trong phòng chỉ còn một nữ y tá, cô đang lưng để chuẩn thứ gì đó.

Chẳng mấy chốc, y tá tất công việc, .

Chính là y tá một mắt !

Khương Chi thấy cô cầm ống tiêm khổng lồ tay, to bằng cánh tay của đàn ông trưởng thành.

Cô bất giác rùng , tiêm mũi xuống đau c.h.ế.t ?

Y tá thao tác thành thạo, nhọn kim chọc một cái lọ, hút chất lỏng trong đó. Dung dịch đặc quánh, quá trình rút chất lỏng chậm.

Khương Chi chất lỏng màu xanh lá cây, từng chút một lấp đầy ống tiêm.

Cô trợn tròn mắt thể tin , đây chẳng là dịch mũi xanh của những bệnh nhân ?!

Khương Chi cau mày.

Nữ y tá cầm kim tiêm, cắm mạnh bụng của em trai viện trưởng, ngón tay từ từ ấn xuống, từng chút một tiêm thứ chất nhầy màu xanh từ trong ống tiêm cơ thể .

Em trai viện trưởng như một quả bóng bay, dần dần phình to với tốc độ thể thấy bằng mắt thường.

Trong phòng yên tĩnh, Khương Chi thậm chí thể thấy tiếng da thịt căng từng chút một.

Cơ thể của đàn ông giường vẫn ngừng to , da thịt cũng căng lên, trở nên ngày càng mỏng.

Trước đây Khương Chi cảm thấy em trai của viện trưởng kỳ lạ, bây giờ cô cuối cùng cũng nguyên nhân .

Toàn mềm nhũn, như thể da chẳng hề chút cơ bắp nào, giống như một quả bóng bay chứa đầy chất lỏng.

Hắn căn bản là một cái thùng chứa "dịch mũi xanh" di động.

Làn da cơ thể đàn ông gần như căng đến cực hạn, trong ánh đèn mờ ảo, cô còn thấy ánh phản quang da .

là khiến cô hiểu thế nào là "một chạm sẽ vỡ".

Nếu cứ tiếp tục tiêm như , sẽ nổ tung chứ?

Khương Chi cảm thấy vô cùng ghê tởm, cô lặng lẽ đóng cửa tủ , chỉ mong bên ngoài nhanh chóng kết thúc để cô thể rời khỏi đây.

Thời gian trôi từng giây từng phút, giữa khí quái dị, Khương Chi kiên nhẫn chờ đợi đến khi chuyện kết thúc.

Khi em trai của viện trưởng khiêng ngoài, cô thấy tiếng "đoàng đoàng", trong đầu tự động hiện lên hình ảnh một khối thạch xanh lá cây đang rung rinh.

Ọe—

Tiếng đóng cửa bên ngoài vang lên, Khương Chi vội vàng đẩy cửa tủ ngoài.

Cô thực sự căn phòng thêm một giây nào nữa.

Chân bước khỏi cửa, phía lập tức vang lên tiếng hét lớn.

"Ai đó? Đứng !"

Bị phát hiện !!

Khương Chi tất nhiên sẽ lời, vội vã chạy thục mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-chuyen-ky-quai-de-song-sot/chuong-94-benh-vien-tam-than-so-0-14.html.]

"Đứng ! Đừng chạy!!"

Khương Chi chạy nhanh căn phòng mà cô rời đó, khóa cửa từ bên trong với tốc độ nhanh nhất, nhảy lỗ hổng, kéo tấm ván trở vị trí cũ. Tất cả diễn liền mạch, để dấu vết.

Vừa đặt tấm ván sàn về chỗ cũ, phía đầu cô vang lên tiếng phá cửa xông . Sau đó là một loạt tiếng bước chân khắp phòng, chắc là đang tìm cô.

Khương Chi chằm chằm trần nhà, lắng động tĩnh bên , dám thở mạnh, tim cô đập thình thịch như nhảy khỏi cổ họng.

Họ tìm kiếm khắp phòng nhưng mãi chẳng thấy ai, cuối cùng cũng bỏ .

Trong lúc hoảng sợ tột độ, cộng thêm việc chạy trối chết, ngay khi thần kinh căng thẳng thả lỏng, cô liền kiệt sức bệt xuống sàn.

Suýt nữa thì toi!

Chỉ chút nữa là bắt .

Sau sự việc , bên tăng cường tuần tra. Khương Chi thấy thỉnh thoảng bước phòng kiểm tra.

Muốn chui qua cái lỗ thoát ngoài, chắc chắn còn dễ dàng nữa.

Trong phòng trị liệu tầng ba, Tiền Ích thầm mừng vì hôm qua trốn cùng bọn họ, nếu bây giờ cũng nhốt , chẳng phạt gì .

Bác sĩ lật xem hồ sơ bệnh án của , cau mày: "Có vẻ mấy ngày điều trị đạt hiệu quả mấy."

Lời khiến Tiền Ích giật , vui mừng một phút dập tắt bởi nỗi sợ hãi.

"...Thế, thế thì ?" Tiền Ích run rẩy hỏi.

Bác sĩ nhướn mắt, chằm chằm đột nhiên hỏi: "Có một cách thể chữa khỏi cho , thử ?"

Tiền Ích mím môi, dám trả lời.

Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt , bác sĩ tiếp tục gợi ý: "Chỉ một cơ hội thôi, bỏ lỡ sẽ còn nữa."

Nghe chỉ một cơ hội, Tiền Ích vẫn khỏi động lòng.

"Thế nào?" Bác sĩ giục.

Tiền Ích nhắm chặt mắt, hít một thật sâu như quyết tâm hỏi: "... gì?"

Bác sĩ nở một nụ khó lường: "Trước tiên hãy uống hết chỗ thuốc ."

Uống thuốc , đơn giản thôi. Tiền Ích nghĩ nhiều, cầm lấy cốc nhựa, đổ miệng. Những viên thuốc đủ màu sắc trôi xuống bụng.

"Tốt lắm." Bác sĩ gật đầu hài lòng, lấy một cây bút sáp màu: "Đây là phương pháp điều trị mới, linh hoạt. Anh hãy tìm chỗ nào cơ thể ý, lát nữa dùng cây bút đánh dấu lên đó."

Mặc dù vẻ đáng tin cậy, nhưng Tiền Ích vẫn cầm lấy cây bút sáp, hỏi với vẻ ngờ vực: " đánh dấu như thế nào?"

Bác sĩ: "Anh cứ vẽ 'X' là ."

Tiền Ích vẫn còn băn khoăn với cách chữa trị kỳ lạ : "Thế khi vẽ xong thì ?"

Nụ mặt bác sĩ càng sâu hơn: "Cứ chờ là ."

Tiền Ích còn hỏi thêm, nhưng dám, sợ hỏi nhiều sẽ đối phương bực , đành nuốt hết thắc mắc bụng, y tá dẫn sang phòng bên cạnh.

Sau khi y tá rời , Tiền Ích một trong phòng, bút sáp màu trong tay, vẻ mặt hoang mang.

Cái , thật sự tác dụng ?

Thôi, dù nếu tác dụng thì buổi tối tắm kỹ hơn một chút là , vẽ thì vẽ .

Cầm bút sáp lên, nữa rơi thế khó xử.

Thật lòng mà , cũng khá hài lòng với cơ thể , nên chẳng đánh dấu ở cho hợp lý.

Tiền Ích bực gãi gãi đầu, quyết định chọn chỗ nào đó, thì lấy bụng .

Từ khi đây, từng tập luyện gì, mỡ bụng chắc cũng nhiều hơn chút.

Tiền Ích vén áo lên, để lộ bụng, dùng bút sáp vẽ một chữ "X" nhỏ lên đó.

Vẽ xong, thấy chữ "X" quá nhỏ, sợ bác sĩ bảo cho lệ, liền vẽ một mạch hơn chục chữ "X" nữa, cuối cùng còn bạo dạn vẽ một dấu “X” thật to.

Vẽ xong, mới yên tâm xuống ghế, lòng hồi hộp háo hức chờ đợi.

Một lát , cửa từ bên ngoài mở . Y tá ở cửa, liếc : “Hết giờ , ngoài .”

Tiền Ích mừng thầm, chuyện đơn giản thế ? Anh nôn nóng bác sĩ mau kiểm tra kết quả điều trị, hôm nay thể rời khỏi bệnh viện .

Bước chân nhẹ nhàng, cả đắm chìm trong niềm vui sắp rời , hề nhận nụ kỳ lạ mặt những khác trong phòng.

Bác sĩ hỏi: "Vẽ xong ?"

Tiền Ích vội vàng gật đầu: "Vẽ xong !"

Anh vén áo lên: "Bác sĩ xem, theo lời hướng dẫn, vẽ 'X' những chỗ cơ thể mà hài lòng."

Anh như học sinh nhỏ vui vẻ, đang đợi lời khen ngợi của giáo viên.

Khóe miệng bác sĩ từ từ cong lên nụ quỷ dị, hỏi một câu: "Thật sự vẽ xong ?"

"Vẽ xong mà..." Tiền Ích xuống, mắt trợn tròn.

Cái, cái gì thế ? Cây bút sáp trong tay biến thành một con dao?

Mũi d.a.o lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi d.a.o dính đầy m.á.u tươi, chảy xuống theo con dao, dính tay .

Lòng bàn tay bỗng nhiên cảm thấy nhớp nháp.

Tiền Ích hoảng sợ, vết m.á.u mu bàn tay khô . m.á.u , rốt cuộc từ ?

Anh hét lên một tiếng, vứt con d.a.o .

Nhìn xuống bụng, đầu óc như sét đánh, mặt trắng bệch.

Trên bụng gần như còn mảng da thịt nào là nguyên vẹn. Những vết thương gớm ghiếc, khủng khiếp như một vật sắc nhọn nào đó rạch rạch hơn chục . Da thịt xé rách, m.á.u vẫn ngừng nhỏ xuống.

Một mùi m.á.u tanh nồng nặc xông mũi .

Tiền Ích run rẩy cất giọng: ", gì?"

"Ha ha ha ha..." Bên tai vang lên tiếng nhạo chói tai, chỉ một .

Anh cứng đờ đầu , thấy vết m.á.u loang lổ kéo dài cả phòng bên cạnh.

Hành động như cạn kiệt hết sức lực cuối cùng của . Tiền Ích tuyệt vọng vũng m.á.u đỏ đó, cuối cùng từ từ ngã ngửa .

"Lại ít một ."

"Lần tới, chọn ai đây?"

Loading...