Ôn Vinh Sinh kịp lên tiếng thì Ôn Gia Hân nhanh nhảu chen : "Con mới chỉ chút kinh nghiệm thực tập trong kỳ nghỉ hè thôi ạ. Chức Phó Tổng lớn quá, e là con đảm đương nổi. Daddy cứ sắp xếp con vị trí nhân viên bình thường ở bất kỳ công ty con nào cũng , con sẵn sàng học việc từ con ."
"Kinh nghiệm thực tập thì chứ? Ngày xưa em hai gì , thế mà vẫn nhảy dù Phó Tổng Bách Hóa Lệ Vinh đấy thôi, còn nữa là đằng khác." Ôn Gia Kỳ bĩu môi, vẻ bênh vực nhưng thực chất là châm ngòi nổ, " Em hai học Văn, còn em ba học Thạc sĩ Kinh tế đàng hoàng, công ty chắc chắn sẽ hơn nhiều!"
"Phụt!" Ôn Nguyệt nhịn , bật thành tiếng.
Ôn Gia Kỳ ngoắt sang, mắt sáng rực như vớ vàng: " Em hai cái gì? Chẳng lẽ cô nghĩ em ba kém hơn cô, bằng cô?"
"Đâu ." Ôn Nguyệt điềm nhiên liếc Ôn Gia Hân đang sa sầm mặt mày, "Em cũng thấy
em ba bằng cấp cao, đúng chuyên ngành, mặt đều hơn đứt em. Vào công ty chắc chắn sẽ vượt xa em thôi.
em ba ?"
Nụ môi Ôn Gia Hân cứng đờ: "Hai chị cứ đùa em hoài."
Thư Sách
Trước khi Ôn Nguyệt Lệ Vinh, Ôn Gia Hân luôn tự tin là đứa giỏi nhất trong đám chị em. Cô từng thực tập ở nhiều tập đoàn lớn, vị trí thấp nhất cũng là trợ lý Tổng giám đốc chi nhánh. Cô tin dư sức trợ lý cho bố.
thành tích của Ôn Nguyệt ở Bách Hóa Lệ Vinh khiến cô chột .
Dù kiêu ngạo đến mấy, cô cũng chỉ là "lính mới tò te" trong lĩnh vực quản lý thực chiến. Dám vỗ n.g.ự.c xưng tên hơn Ôn Nguyệt lúc chẳng khác nào tự sát.
Những lời tâng bốc của Ôn Gia Kỳ thì mát tai, nhưng thực chất là đang nướng cô đống lửa.
Nếu thừa nhận kém hơn Ôn Nguyệt thì mất mặt bố, coi như tự loại khỏi cuộc đua thừa kế. Còn nếu mạnh miệng tuyên bố sẽ hơn mà thất bại, thì trong mắt bố, cô chỉ là kẻ thùng rỗng kêu to.
Tiến thoái lưỡng nan!
Ôn Gia Kỳ chẳng quan tâm đến sự khó xử của em gái, miễn là hai đứa xâu xé là cô vui. "Chị thật lòng mà, đùa gì ."
Ôn Nguyệt cũng bồi thêm một câu: "Em cũng thật lòng nghĩ thế đấy."
Ôn Vinh Sinh, vẫn giữ cái đầu lạnh giữa màn kịch gia đình, trầm ngâm một lát phán:
"Văn phòng Tổng giám đốc Lệ Vinh Điền Sản (Bất động sản) đang thiếu một thư ký. Gia Hân, con qua đó . Làm một thời gian cho quen việc, đợi nhận bằng nghiệp tính tiếp."
Không cần bằng cấp để sắp xếp công việc cho con gái, câu "đợi nhận bằng" chỉ là cái cớ để ông quan sát năng lực của cô .
Nếu , đường thăng tiến rộng mở: Trợ lý Tổng giám đốc, Giám đốc khu vực, thậm chí là Phó Tổng như Ôn Nguyệt.
Còn nếu chỉ giỏi lý thuyết suông? Thì cứ yên vị trí thư ký pha rót nước, hoặc đẩy sang quỹ từ thiện "dưỡng già" như bà chị cả.
Nụ môi Ôn Gia Hân tắt ngấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-hong-drama-de-tro-thanh-ty-phu-huong-cang-thap-nien-90/chuong-205-man-sap-dat-cua-ong-trum-su-ganh-dua-giua-ba-chi-em.html.]
Thư ký văn phòng Tổng giám đốc thì oai, nhưng thực chất thượng vàng hạ cá. Có lo hành chính, đối ngoại, nhưng cũng chỉ lo bưng rót nước, photo tài liệu.
Nếu là vị trí quan trọng, bố rõ chức danh. Cách chung chung "thiếu một thư ký" chứng tỏ đây chỉ là một vị trí sai vặt, hoặc tệ hơn, là một bài kiểm tra khắc nghiệt.
Chẳng công ty nào "thiếu thư ký" đến mức chờ chủ tịch tập đoàn chỉ định cả. Đây rõ ràng là bố cô tự bơi, xem ngoi lên .
So với xuất phát điểm "Phó Tổng" hoành tráng của Ôn Nguyệt, chức "thư ký" quả là một gáo nước lạnh.
cô lỡ mồm "sẵn sàng lên từ cơ sở", giờ mà chê ỏng chê eo thì mất điểm trầm trọng.
"Vâng ạ, con cảm ơn daddy." Ôn Gia Hân cố nặn nụ méo xệch.
Ôn Gia Kỳ tuy suy nghĩ đơn giản nhưng cũng đ.á.n.h giá cao vị trí . Nếu bố bắt cô thư ký, cô sẽ giãy nảy lên ngay.
Thấy Ôn Gia Hân gượng gạo, Ôn Gia Kỳ hả hê trong lòng. Tưởng cưng chiều thế nào, hóa cũng thường thôi!
sang Ôn Nguyệt vẫn tươi như hoa, cô thấy gai mắt. Tại con ranh Phó Tổng chứ! Bất công!
Thấy hai cô em vẫn giữ hòa khí giả tạo, cô quyết định châm thêm dầu lửa: " Em
hai Phó Tổng ngay, còn em ba tài giỏi thế mà chỉ thư ký, là nhân tài trọng dụng ?"
Ôn Gia Hân lúc đầu còn hy vọng bà chị cả giúp , giờ thì chỉ khâu cái miệng xúi quẩy đó .
Gân xanh trán giật giật, cô đáp trả: "Em nghĩ chỉ cần học việc thì chức vụ cao thấp quan trọng. Hơn nữa, chị em một nhà cứ so đo hơn thua? Cũng như việc chị cả thích , em bao giờ chê trách chị ăn ."
Ôn Gia Kỳ tái mặt. Con ranh dám bảo ăn ? Là daddy cho công ty chứ bộ!
Cô sang Ôn Vinh Sinh bù lu bù loa: "Daddy em
ba kìa! Rõ ràng là daddy cấm con công ty, thế mà nó dám bảo con lười biếng!"