Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90] - Chương 319: Lên sóng truyền hình 4

Cập nhật lúc: 2025-12-22 03:40:52
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà Phùng lúc mới chịu ngậm miệng, dời mắt lên màn hình tivi.

Đoạn video trích xuất từ camera hành trình đêm Ôn Nguyệt cho chặn xe. Mở đầu là khung cảnh đường phố vắng tanh, tĩnh mịch lúc đêm khuya.

Bà Phùng vốn thiếu kiên nhẫn, mới ba giây thấy hình ảnh chẳng đổi liền càu nhàu: "Cái gì thế ! Con Ôn Nguyệt hết chiêu ? Lấy bừa một đoạn video để lừa thiên hạ ?"

dứt lời thì màn hình chuyển biến. Ánh đèn pha từ xa rọi tới, mỗi lúc một gần, cho đến khi một chiếc xe thể thao màu đỏ chót lao khung hình.

Ban đầu, chiếc xe chạy ở làn bên trái, nhưng chỉ trong tích tắc, nó bất ngờ đổi hướng, lao thẳng về phía ống kính camera hành trình, đó đ.á.n.h lái gấp, quệt sát sạt qua xe vút .

Đoạn video kết thúc, trường vẫn đang phát sóng trực tiếp, nhưng vợ chồng Phùng Diệu Tổ tivi thì lặng . Mãi một lúc , giọng bà Phùng mới vang lên: "Cái thằng trời đánh..."

Câu c.h.ử.i còn dứt, bà Phùng chợt nhận tay lái chiếc xe đỏ chính là quý t.ử nhà . Mặt bà cứng đờ, giọng điệu ngoắt 180 độ: "Thanh niên tính tình xốc nổi, khoe mẽ chút kỹ thuật lái xe cũng là chuyện bình thường thôi mà."

Trên tivi, sự im lặng cũng chấm dứt. Ôn Nguyệt lên tiếng: "Mọi xem video thể cảm nhận hết , nhưng đêm đó, thực sự nghĩ sắp gặp nạn. Không chỉ ở xe , mà cả tài xế và vệ sĩ chiếc xe đầu , trong khoảnh khắc đó đều cảm thấy t.ử thần gọi tên ."

Người dẫn chương trình gật đầu đồng tình: "Quả thực, chỉ xem video thôi mà tim cũng nhảy khỏi lồng ngực."

" . Thế nên khi Phùng Xán chỉ đùa một chút để hù dọa, thể chấp nhận ," Ôn Nguyệt đanh thép . "Hơn nữa , gần đây nạn đua xe hoành hành ở Hương Giang. Nhìn thái độ của Phùng Xán và đám bạn lúc đó, thể thấy đây đầu bọn họ đua xe, và cũng chẳng cuối cùng. Thay vì đợi đến ngày chơi quá trớn đ.â.m c.h.ế.t hoặc thương vô tội nào đó, chi bằng đ.á.n.h gãy cái chân nhấn ga của , coi như cho một bài học nhớ đời."

"Nó dựa cái gì mà đòi dạy dỗ A Xán? Nó tưởng nó là ai cơ chứ!" Bà Phùng nhịn nữa, bật dậy chỉ tay tivi quát tháo, "Lại còn trù ẻo A Xán nhà đ.â.m c.h.ế.t ? Chưa bằng chứng mà dám bậy bạ!"

Năm năm trôi qua, trong khi Dư Tiểu Anh - mất con - vẫn chìm đắm trong nỗi đau khôn nguôi, thì bà Phùng - của kẻ gây họa - dường như quên sạch tội nghiệt mà con trai từng gây .

cơn thịnh nộ của bà Phùng chẳng đổi gì. Sau khi giải thích lý do đ.á.n.h gãy chân Phùng Xán, Ôn Nguyệt lập tức chuyển sang chủ đề tiếp theo: Phùng Xán là ai?

Trước đây Phùng Xán chẳng mấy tiếng tăm, nhưng vài ngày Phùng gia và Ôn Nguyệt đấu đá mặt báo, giờ đây ở Hương Giang đến ít. Khán giả xem truyền hình cơ bản đều là con trai tỷ phú Phùng Diệu Tổ, và là "nạn nhân" Ôn Nguyệt đ.á.n.h gãy chân.

sâu hơn nữa thì rõ.

Ôn Nguyệt dông dài kể lể quá trình trưởng thành của gì cho tốn thời gian. Cô bắt đầu giới thiệu từ lúc gia nhập hội đua xe, kèm theo đó là vài tấm ảnh Phùng Xán đua xe khi còn ở tuổi vị thành niên.

Tất nhiên, Ôn Nguyệt toạc lái xe bằng lái, cô chỉ nhẹ nhàng nhắc đến thời điểm chụp ảnh và độ tuổi của Phùng Xán lúc bấy giờ.

Khán giả ngốc, qua là hiểu ngay hàm ý của cô.

Trước tivi, bà Phùng miệng thì gào lên "bôi nhọ", nhưng trong lòng bắt đầu hoảng: "Diệu Tổ, chuyện ... liệu ?"

Phùng Diệu Tổ cũng khá bất ngờ. Hắn ngờ Ôn Nguyệt đào những chuyện cũ rích , nhưng nhanh lấy bình tĩnh: "Không , mấy tấm ảnh thôi mà, cảnh sát hỏi tới thì cứ bảo là ảnh dàn dựng chụp chơi là xong."

"Vậy thì ."

Bà Phùng thở phào nhẹ nhõm thì ngay giây tiếp theo, hình ảnh tivi đổi.

Vừa rõ tấm ảnh mới, sắc mặt hai vợ chồng biến đổi kinh hoàng. Bà Phùng thất thanh: "Sao thể! Lúc A Xán thề thốt là xung quanh ai mà?"

Mặt Phùng Diệu Tổ cũng xám ngoét. Hắn thể tin nổi Ôn Nguyệt nắm trong tay bằng chứng chí mạng đến thế!

Nghe vợ hỏi, Phùng Diệu Tổ bực bội quát: "Bà còn lạ gì tính thằng con bà nữa? Lời nó mà tin ?"

Thực tế thì mấy năm nay, Phùng Diệu Tổ cũng tin lời con trai sái cổ, từng nghĩ đến hiện trường vụ t.a.i n.ạ.n năm đó nhân chứng.

Chẳng những thấy, mà kẻ đó còn chụp cảnh Phùng Xán xuống xe xem xét t.h.i t.h.ể thiếu niên đ.â.m c.h.ế.t!

Thư Sách

Chụp ảnh đem đến tìm tao! Tao thiếu tiền? Chỉ cần cứu con trai, bỏ vài triệu mua đứt tấm ảnh với tao chuyện khó!

Tại bán cho Ôn Nguyệt?

Con ranh đó trả bao nhiêu tiền so với tao?

Phùng Diệu Tổ tức lo, đúng lúc bà vợ bên cạnh rối rít hỏi: "Diệu Tổ, bây giờ? Nhiều thấy ảnh như , A Xán tiêu đời ?"

"Bà hỏi thì hỏi ai?" Phùng Diệu Tổ chống nạnh trừng mắt tivi. Thấy Ôn Nguyệt nhắc đến của nạn nhân và chuẩn mời đó lên sân khấu, vội vàng sai vợ: " , bà mau gọi điện đến đài truyền hình ! Bảo bọn họ là sự đồng ý mà dám phát ảnh của A Xán là xâm phạm quyền riêng tư. Bắt bọn họ dừng phát sóng ngay, nếu sẽ kiện cả cái chương trình !"

Mắt bà Phùng sáng lên, bà chồm qua sô pha, vớ lấy điện thoại bấm đường dây nóng của chương trình. chẳng do quá nhiều gọi đến mà máy bận liên tục, ai bắt máy.

Trong khi đó tại trường , sự hướng dẫn của nhân viên, Dư Tiểu Anh bước ống kính.

Để tiết kiệm thời gian, Ôn Nguyệt nhiều về bản , cũng sa đà việc kể lể quá trình sa ngã của Phùng Xán. Cô dành sân khấu và cơ hội quý giá cho Dư Tiểu Anh kể câu chuyện của .

Sinh trong thời đại internet bùng nổ, Ôn Nguyệt quá hiểu cách điều khiển cảm xúc của khán giả.

Người thường khó đồng cảm với giới siêu giàu. Trước khi xuyên , mỗi thấy mấy ngôi lên báo than thở áp lực thế nào, sống khổ sở , cô chỉ một suy nghĩ duy nhất: Tiền nhiều quá rửng mỡ ?

Dư Tiểu Anh thì khác. Bà là đại diện cho tầng lớp lao động bình dân nhất ở Hương Giang. Bà dựa nỗ lực của bản để kiếm việc , nuôi con ăn học, xây dựng một gia đình nhỏ coi là hạnh phúc trong mắt ngoài. Cuộc đời bà chính là một câu chuyện đầy nghị lực.

đúng lúc ngập tràn hy vọng nhất, con trai bà đ.â.m c.h.ế.t.

Kẻ gây t.a.i n.ạ.n bỏ trốn mất dạng, chạy chọt thoát tội xong thì bay nước ngoài tiếp tục học, sống cuộc đời xa hoa. Còn bà, vì nỗi đau mất con oan ức chịu thấu, gia đình tan nát, công việc cũng mất sạch, cuộc đời rơi bế tắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dua-vao-hong-drama-de-tro-thanh-ty-phu-huong-cang-thap-nien-90/chuong-319-len-song-truyen-hinh-4.html.]

 

 

 

 

 

 

Chương 320 : Lên sóng truyền hình 5

Nghe Dư Tiểu Anh kể lể trong nước mắt, bà Phùng tức điên , ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, gào lên:

"Con đàn bà đó dựa mà đổ vạ gia đình tan nát là do con trai hại! còn tại con trai nó đêm hôm khuya khoắt lảng vảng ngoài đường, hại con đ.â.m , bắt nước ngoài trốn chui trốn lủi mấy năm nay đấy!"

Phùng Diệu Tổ vốn đang rối bời, vợ la lối om sòm thì nhịn nữa, quát lớn: "Thôi ! Bà giỏi mồm giỏi miệng thế chạy đến đài truyền hình mà gào mặt bọn họ ? Ở đây cái gì?"

"... ..." Bà Phùng quát đến ngớ , lắp bắp, " chỉ lo cho con thôi mà? Diệu Tổ, giờ tính đây? Con lẽ tù thật ?"

" ?" Phùng Diệu Tổ cáu kỉnh, "Đã bảo bao nhiêu , đừng chiều con quá sinh hư, bà ? Lúc thì phớt lờ, giờ nước đến chân mới hỏi ? Vụ mà khui , đừng thằng Xán, cả với bà cũng rũ tù cả lũ!"

Trái ngược với sự hỗn loạn của nhà họ Phùng, khi Dư Tiểu Anh nghẹn ngào kể rằng bà kiên trì đến giờ chỉ vì một sự thật, đòi công bằng cho đứa con trai c.h.ế.t oan uổng, những dân thường liên quan cũng đỏ hoe mắt. Sự phẫn nộ dành cho nhà họ Phùng lên tới đỉnh điểm.

Thế nên khi Ôn Nguyệt đặt câu hỏi: Trong tình huống Phùng Xán nghi ngờ đ.â.m c.h.ế.t hề hối cải, việc cô cho đ.á.n.h gãy một chân quá đáng ?

Ôn Nguyệt thấy, khán giả màn hình tivi vẫn đồng thanh hô lớn: "Không quá đáng!", "Đánh lắm!". Họ thi gọi điện đến đài truyền hình để bày tỏ sự ủng hộ với Ôn Nguyệt và Dư Tiểu Anh.

Người dân Hương Giang hành động cực kỳ nhanh chóng. Chương trình mới chiếu lúc 9 giờ tối, sáng hôm đoàn tổ chức biểu tình , kéo đến cửa đài truyền hình và sở cảnh sát để ủng hộ Dư Tiểu Anh, đồng thời gây sức ép buộc cảnh sát nhanh chóng điều tra chân tướng.

Cửa nhà hàng Phùng Ký dĩ nhiên cũng thoát khỏi tầm ngắm. Người dân in tờ rơi, phát cho bất cứ ai định ăn, vạch trần tội ác của nhà họ Phùng.

Sau khi tờ rơi, khách hàng đều lắc đầu bỏ , tiệm tiêu tiền cho kẻ ác. Một lưng thẳng vì sợ phiền phức, nhưng cũng chọn gia nhập đoàn biểu tình, đòi nhà họ Phùng cho một lời giải thích thỏa đáng.

Biện pháp biểu tình tuy thô sơ nhưng cực kỳ hiệu quả. Chưa đầy hai tiếng , cảnh sát cử đến bệnh viện. Vợ chồng Phùng Diệu Tổ lập tức áp giải với tội danh khai man và giả chứng cứ.

Phùng Diệu Tổ nhân phẩm tuy chẳng gì nhưng năng lực kinh doanh thì thừa. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, biến một tửu lầu thừa kế từ cha thành chuỗi nhà hàng lớn, tích lũy khối tài sản cả tỷ, chắc chắn kẻ tầm thường.

5 năm , bằng chứng ngoại phạm tạo cho con trai hẳn kín kẽ tuyệt đối, nhưng trong bối cảnh cảnh sát thiếu bằng chứng trực tiếp, nó đủ để Phùng Xán thoát tội.

ngờ, bằng chứng thép năm xưa ai tìm thấy, 5 năm lù lù xuất hiện!

Trong tấm ảnh Ôn Nguyệt tung , lưng Phùng Xán là chiếc xe thể thao màu xanh đèn còn tắt, mặt là t.h.i t.h.ể nạn nhân trong vũng máu, còn thì há hốc mồm, vẻ mặt kinh hoàng tột độ.

Trước bức ảnh , Phùng Diệu Tổ ba đầu sáu tay cũng cứu nổi con trai.

Vụ việc quá rầm rộ nên cảnh sát cực kỳ coi trọng, phái cả chuyên gia tâm lý đến thẩm vấn gia đình họ.

Trong ba , Phùng Diệu Tổ là kẻ khó cạy miệng nhất. Thương nhân thành đạt vốn khôn ngoan, quen giao tiếp với chính quyền và cảnh sát nên cách đối phó ma lanh.

Tiếp đến là bà Phùng. Tuy khôn bằng chồng nhưng bà nhớ kỹ lời dặn, hơn nữa sự việc liên quan đến tính mạng con trai nên đồn là bà im như thóc.

Kẻ tâm lý yếu nhất chính là Phùng Xán.

Dù xem xong chương trình Thăm hỏi hẹn, Phùng Diệu Tổ thức trắng đêm ở bệnh viện dạy con trai cách đối phó cảnh sát, nhưng lúc đó Phùng Xán mơ màng buồn ngủ, lời bố dặn cứ tai tai .

Hôm cảnh sát đến, yêu cầu phối hợp điều tra vụ t.a.i n.ạ.n 5 năm , còn ngơ ngác, mãi mới nhớ lời bố dặn.

Ban đầu, Phùng Xán định theo lời bố là bất hợp tác. khoảnh khắc thấy tấm ảnh bằng chứng, đầu óc trống rỗng, mặt cắt còn giọt máu, lời dặn dò gì cũng bay biến sạch.

Sau đó, để giảm nhẹ tội, chủ động khai bố , rằng chính Phùng Diệu Tổ xúi giục bỏ trốn và giả chứng cứ, bản liên quan.

Để phân hóa nội bộ gia đình , khi thẩm vấn vợ chồng Phùng Diệu Tổ, cảnh sát thuật lời khai của Phùng Xán.

Biết tin Phùng Xán đổ hết tội lên đầu , Phùng Diệu Tổ tức đến suýt thổ huyết, ý định tìm cách cứu con trai cũng tan biến sạch.

Nuôi ong tay áo thế thì cứu gì! Biết thế 5 năm lúc nhận điện thoại, tống cổ thằng nghịch t.ử đồn cảnh sát cho xong, đẻ đứa khác, việc gì nhọc lòng thế ?

Bà Phùng lời khai của con, con đổ tội cho vợ chồng bà thì cũng sững sờ. cơn bàng hoàng, suy nghĩ của bà khác hẳn chồng.

Phùng Diệu Tổ tuy thương con, nhưng yêu bản nhất. 5 năm cứu con vì nghĩ tội lộ . Hơn nữa thời trẻ coi trọng con cái, bồ bịch cũng để ai mang thai. Đến lúc nhận Phùng Xán hư hỏng thì muộn, quá già, sợ đẻ đứa nữa sống kịp để nuôi nó lớn nên đành cố đ.ấ.m ăn xôi dọn dẹp hậu quả cho Phùng Xán, hy vọng nó lớn sẽ hiểu chuyện.

Ai ngờ Phùng Xán nghiệp đại học vẫn là thằng khốn nạn như xưa.

Lần con phản bội, Phùng Diệu Tổ đau điếng. Hắn nghĩ, giờ khoa học phát triển, tiền, sợ gì con nối dõi? Hà cớ gì tốn công tốn sức vì cái thằng trời đ.á.n.h ?

Phùng Diệu Tổ tin còn đẻ , nhưng bà Phùng thì khác. Ở tuổi thể sinh thêm đứa nào nữa.

Bà thương Phùng Xán nhất mực, đặt con lên cả bản . Thế nên chỉ cần con trai giảm án, dù bà cũng cam lòng.

Loading...