Những miếng khoai tây nhỏ đặt cơm, đũa khẽ gắp nát . Phù phù cho miệng. Ngon quá! Mềm quá! Khoai tây gần như tan chảy trong miệng, ngấm nước sốt đậm đà, cần nhai chút nào. Ăn ngon mặn, mềm mại, ngon quá mất!
Những miếng nấm hương nhỏ cũng . Hút đủ nước sốt, c.ắ.n một miếng, nước sốt thơm nồng ngay lập tức trào , hòa quyện với hương thơm đặc trưng của nấm, thật tuyệt vời!
Phùng Oánh Oánh dùng muỗng múc một muỗng nước sốt rưới lên cơm. Hạt cơm trắng ngay lập tức nhuộm màu nâu, càng thêm hấp dẫn. Gắp một miếng, từng hạt cơm đều ngấm nước sốt đậm đà. Cơm dẻo dai, mang theo vị ngon ngọt của nước sốt, ăn bao nhiêu cũng đủ!
Sau khi ăn hết tất cả các nguyên liệu từ phía bà chủ nhỏ, Phùng Oánh Oánh mới tâm trạng nồi gà om vàng mà Dương Điền .
Phải là, bề ngoài vẫn khá , chỉ hương vị như thế nào.
Do dự một hồi, dù cũng nấu chín , dở đến cũng c.h.ế.t . Với suy nghĩ “ địa ngục thì ai địa ngục”, Phùng Oánh Oánh c.ắ.n răng, gắp một miếng thịt gà.
Ơ? Hóa dở như tưởng tượng! Lúc ướp thịt gà, Dương Điền cho nhiều xì dầu và xì dầu đen, đó các gia vị khác cũng . Ăn mặn, nhưng đến nỗi khó ăn. Chỉ là miếng gà chặt lộn xộn, miếng lớn miếng nhỏ đều.
Cô gắp khoai tây và nấm hương thử. Ừm, cũng na ná.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ sự đ.á.n.h giá của Dương Điền, Phùng Oánh Oánh thành thật: “Cũng , khó ăn, chỉ là mặn”.
Chú Trương bên cạnh gật đầu. Chú cũng đồng tình. Quả nhiên, tiềm năng của con là vô hạn mà. Dương Điền đầu tiên nấu ăn khá , thể từ từ học. Đàn ông lớn lấy vợ cũng nấu cơm cho bố , vợ con.
Dương Điền cũng lấy hết dũng khí nếm thử. Gắp miếng gà om vàng tự , thật sự dở như tưởng tượng. Chỉ là khi ăn món của bà chủ , sự so sánh đầu lưỡi lập tức hiện . Người với , so sánh thì tức c.h.ế.t .
Lạc Anh cũng nếm thử: “Cũng , vài nữa là quen tay”.
Một nồi gà om vàng của Lạc Anh đều ăn hết. Còn nồi của Dương Điền, vớt thịt gà và khoai tây nhúng nồi bên , cũng ăn sạch.
Ăn xong, tiễn chú Trương và ba . Lạc Anh dọn dẹp bếp xong, vỗ trán một cái.
Cô càng sống càng quên. Hôm nay là 28 tháng Chạp, câu đối Tết.
Nấu hồ dán, Lạc Anh mang câu đối tự ngoài, mang một cái thang . Nhìn cửa quán, Lạc Anh đang căn chỉnh vị trí trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dung-my-thuc-chinh-phuc-gioi-giai-tri/chuong-79-ga-om-vang.html.]
Truyện được edit bởi Hằng Kio. Nếu thấy hay các bạn hãy bình luận cho mình được biết cảm nhận nha.
“Bà chủ, dán câu đối Tết ?” Bên tai Lạc Anh vang lên một giọng quen thuộc. Cô còn kịp phân biệt là ai, đối phương đến gần .
Đầu đinh, da ngăm, ánh mắt trong sáng. Chính là vị khách mới đến, ăn khỏe đó. Chỉ là ba em của , ngoài một .
Lạc Anh "ừm" một tiếng. “Ngày 28 dán câu đối, tranh thủ hôm nay”. Cô với .
Cô đang chuẩn cầm chổi quét hồ dán, đối phương trực tiếp đưa tay .
“Hôm nay gió lớn, cao, giúp chị dán nhé”. Hoắc Nguyên Bạch dáng gầy gò của bà chủ nhỏ, đừng lên ngã, nếu thì ăn cơm ở đây.
Thời tiết ở phim trường hôm nay gió lớn, đường gió rít ù ù, lạnh buốt mặt. Chiếc thang trông cũng chắc chắn. Dưới ai giữ, lỡ vững, gì đỡ, ngã xuống thể mất mạng.
Hoắc Nguyên Bạch trực tiếp leo lên thang. Một tay đưa , hiệu cho Lạc Anh đưa chổi cho .
là một vị khách nhiệt tình, Lạc Anh thầm nghĩ. Đối phương lên , cũng đỡ cho cô việc. Cô đưa chổi qua.
Quét hồ lên tường, Hoắc Nguyên Bạch nhận câu đối từ tay Lạc Anh, cẩn thận dán cho thẳng.
Thẩm Trạm chút vội vàng đường. Mấy ngày gặp, Lạc Anh mấy ngày thế nào ?
Anh rẽ sang, thấy tòa nhà của nhà họ Lạc càng lúc càng gần, bước chân đột nhiên dừng .
Người đàn ông thang hình cường tráng, dán câu đối chuyện với Lạc Anh ở .
“Thẳng , lệch ?”
Lạc Anh giữ thang : “Hơi sang một chút”.
Giữa lời , hai dường như quen thuộc.
Thẩm Trạm khẽ mím môi. Mấy ngày gặp, chẳng lẽ con gái tìm cho một rể ?