Khi mới đến đây, điều cô quen nhất chính là quần áo. Chưa kể đủ loại quần áo với kiểu dáng đa dạng, ngay cả nội y cũng thể biến tấu đủ kiểu.
Lạc Anh vô tình xem một video trình diễn nội y, khiến mặt cô đỏ bừng. Các cô gái với hình chuẩn, dáng thẳng tắp sàn diễn trông oai phong, chỉ là… ngay cả phi tần táo bạo nhất trong cung cũng dám mặc như . Phong cách của hiện đại thật quá phóng khoáng.
May mắn , ngoài những kiểu dáng lạ lẫm, cũng những kiểu cơ bản khiến Lạc Anh thở phào nhẹ nhõm. Cô xuyên mùa thu đông nên chỉ mặc đồ dài tay, đến mùa hè nắng nóng, cô vẫn cần thời gian để quen với việc mặc váy áo hở tay hở chân.
Tiếng pháo gần như ngớt. Lạc Anh tự hỏi liệu họ định đốt pháo cả ngày ? E rằng hôm nay tai cô sẽ chịu trận.
Lão Trương thúc ngang qua cửa nhà Lạc Anh một cách vội vã, tay cầm một phong bao lì xì lớn màu đỏ.
“Trương thúc, chú thế?” Lạc Anh thấy ông vội vã thì chút thắc mắc.
Tết nhất , 30 Tết mà còn chuyện gì gấp gáp thế?
“Chú ngân hàng đổi tiền mới, tối lì xì cho bọn trẻ. Ngân hàng đóng cửa lúc trưa, đến muộn là kịp .” Ông giải thích tăng tốc bước chân. Nghe lời Lão Trương thúc , Lạc Anh mới chợt nhận , đúng , Giao thừa còn lì xì.
Những năm , Lạc Anh thường thưởng bạc kích cỡ hạt dưa nhỏ cho những nhỏ tuổi trong Ngự Thiện Phòng. Đó là những đồng bạc Tiểu Hoàng đế và Tiểu Hoàng hậu ban cho cô để dùng khi ban thưởng cho khác.
Vào tháng Giêng, cô cũng mang theo bạc để tùy lúc ban thưởng.
Còn bản Lạc Anh cũng nhận lì xì từ sư phụ của , từ các sư phụ khác, ngay cả Tiên đế và Thái hậu cũng từng ban thưởng cho cô.
Nghĩ , cô nhận nhiều ở trong cung.
Chỉ là năm nay, bên cạnh cô còn ai cần cô lì xì nữa. Cô cần mang theo một túi bạc hạt dưa nặng trĩu bên .
Người duy nhất cô thể lì xì năm nay lẽ là… Tiểu Hạ ở nhà đạo diễn Hạ nhỉ?
Mở cửa cho thoáng, Lạc Anh trở quán. Quán là một ngôi nhà hai tầng, phía một sân nhỏ, trong sân một cây phù dung, nhưng giờ chỉ còn cành khô. Lạc Anh bao giờ thấy cây phù dung đó nở hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-dung-my-thuc-chinh-phuc-gioi-giai-tri/chuong-87-phong-tuc-li-xi.html.]
Lạc Anh định mùa hè sẽ mua một bộ bàn ghế tre để hóng mát.
Cô ngước cây phù dung trơ trụi trong sân, vuốt cằm suy nghĩ.
Truyện được edit bởi Hằng Kio. Nếu thấy hay các bạn hãy bình luận cho mình được biết cảm nhận nha.
Cô treo lồng đèn, trong khi những cái cây nhỏ bên ngoài đều trang trí. Cây của nhà cũng thể thua kém .
Nghĩ , Lạc Anh khóa cửa, định chợ xem . Tết mà treo lồng đèn thì thấy thiếu khí.
Lạc Anh đội mũ bảo hiểm và lái chiếc xe điện ngoài. Cô lái chiếc xe hai tháng. Lúc đầu, cô chỉ dựa ký ức của cơ thể , thậm chí còn ngã một mới dần dần điều khiển .
ngã đó, dường như cô thông suốt, lái xe vững.
Cô tìm thấy một cửa hàng bán tạp hóa vẫn còn mở cửa. Ông chủ Lạc Anh đến mua lồng đèn, lẩm bẩm: “Mấy đứa trẻ , ngày lễ chuẩn sớm. May mà nhập hàng, cô đến đúng lúc. chỉ mở cửa buổi sáng thôi, cô may mắn đấy.”
Một xâu lồng đèn nhỏ và hai chiếc lồng đèn lớn để treo cửa quán đặt lên xe điện.
Lạc Anh chầm chậm lái xe về đến cửa quán, thì thấy đang đợi.
Bóng quen thuộc, chính là ảnh đế Thẩm.
Anh nơi nào để ? Hay ăn sáng?
Thẩm Trạm Lạc Anh lái chiếc xe điện nhỏ về. Anh nhận chiếc xe , nó thường đậu ở mép cửa hàng, màu hồng nhạt, ai ngang qua cũng liếc một cái.
Lạc Anh cởi mũ bảo hiểm, vài sợi tóc mái lòa xòa. Thẩm Trạm cố nén khao khát đưa tay vuốt tóc cô.
Ánh mắt lướt qua những chiếc lồng đèn xe điện, hiểu cô mua lồng đèn.