Mười ngày qua, đêm nào  cũng thắp đèn khâu vá, biến vết rách  xí  thành một đóa song liên cùng gốc. 
 
Chỉ vàng uốn lượn  nền lụa lam sẫm, tựa như những nỗi niềm lặng thầm mà  giày vò bao ngày qua.
 
Từ  buổi gặp gỡ  bóng hải đường ở biệt viện,  và    gặp   mười ngày. 
 
Mỗi khi  xỏ kim luồn chỉ,  bất giác nhớ đến nhiệt độ đầu ngón tay  khi chạm  túi hương, nhớ đến giọng  trầm khàn khi thốt  câu: 
 
“Ta yêu nàng.”
 
Khi xe ngựa  qua cửa cung, ánh dương  ló dạng phía  tường son.
 
Ta vén rèm xe lên một góc, từ xa trông thấy Trần Dự   bậc ngọc  điện,  khoác áo bào xanh sẫm, vai rộng eo thon, đường viền vàng  ánh nắng rực rỡ. Chàng đang  chuyện gì đó với Quách phó tướng.
 
“Giang tiểu thư đến !” 
 
Không  ai hô một tiếng.
 
Trần Dự bất chợt  đầu , ánh mắt sắc như mũi tên xuyên qua tầng tầng lớp lớp , chiếu thẳng  . 
 
Ta nghẹn thở, theo phản xạ siết chặt chiếc khăn lụa trong tay. 
 
Ánh mắt  như chứa cả ngàn vạn lời  , nhưng cuối cùng  bao ánh , chỉ gật nhẹ một cái đầy kiềm chế.
 
Yến tiệc  quá nửa, Thánh Thượng  ban ba lượt rượu ngự. 
 
Ta  bên  cô mẫu, ánh mắt  ngừng dõi theo Trần Dự,  như trăng sáng giữa  vây, từng cử chỉ khi nâng chén, khi cầm đũa, từng đường nét nơi yết hầu  ngón tay đều khiến   rời mắt nổi.
 
“Trầm Bích.” 
 
Cô mẫu bỗng khẽ vỗ tay   bàn: 
 
"Từ phu nhân lúc nãy hỏi con  thích đôi vòng ngọc bà  tặng  đấy.”
 
Ta giật   hồn, gật đầu với vị phu nhân đối diện: 
 
“Đa tạ phu nhân ban tặng.” 
 
 khóe mắt  liếc thấy Từ Doanh đang thì thầm gì đó bên tai Từ Lễ, ánh mắt hai   ngừng đảo qua  và Trần Dự.
 
“Giang tiểu thư.” Từ Doanh bỗng cầm chén rượu  tới: "Ta kính tiểu thư một chén.”
 
Ta  định nhận lấy thì cổ tay nàng bỗng lệch , cả chén rượu nho đổ ập lên váy . 
 
Sắc rượu tím đậm loang dần  lớp áo mỏng, như một đóa hoa dữ tợn nở bung .
 
“Ai da!” Từ Doanh giả vờ hốt hoảng.
 
Thanh Sương vội vã tiến lên lau chùi, nhưng  thứ  quá muộn. 
 
Giữa lúc bàn tiệc xôn xao,  đè nén cơn giận,  dậy: 
 
“Thần nữ thất lễ, xin  lui xuống  y phục.”
 
Khi rời bàn,  rõ ràng  thấy Từ Doanh  với Từ Lễ bằng giọng cố ý đè thấp nhưng vẫn đủ để  : 
 
“Chẳng qua  Hoàng hậu sủng ái mà thôi, thật tưởng  là tiên nữ giáng trần chắc?”
 
Phòng  y phục  ở hậu viện của điện phụ. 
 
Thanh Sương mang đến bộ váy màu sen nhạt,  giúp   đồ,  nghiến răng : 
 
“Rõ ràng Từ tiểu thư cố ý! Vì tiểu thư  từ chối lời mời của Từ công tử ba  …”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-khien-tuong-quan-tu-hon-voi-thanh-mai/21.html.]
“Im lặng.” Ta ngắt lời nàng: "Hôm nay là yến tiệc mừng công, đừng gây thêm chuyện.”
 
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp,  cửa phòng  đẩy mạnh. 
 
Tạ Dung lảo đảo bước , sắc mặt còn trắng hơn cả bộ cung trang màu trăng nàng  đang mặc, trâm vàng  tóc lệch hẳn ,   mất hết vẻ đoan trang thường ngày.
 
“Giang Trầm Bích!” 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Nàng  lảo đảo  phòng,   nồng nặc mùi rượu: 
 
"Ngươi giờ đắc ý lắm  ?”
 
Thanh Sương định ngăn nàng  , nhưng  xua tay bảo nàng lui xuống. Tạ Dung bình thường  chú trọng lễ nghi, nay  thất thố như … hẳn  chuyện bất thường.
 
Nghe , tuy Từ Doanh  khéo trong mấy trò khuê phòng, nhưng phụ  nàng trong đợt cải tổ quân chế  chủ động giao  ba vị trí then chốt, giúp Tam hoàng tử  hoàng thượng ban thưởng. 
 
So với Tạ gia vẫn khư khư nắm giữ quyền hình ngục, Từ gia với phong thái “hy sinh cái nhỏ, vì đại cục” hiển nhiên  sủng ái hơn.
 
Nói cách khác, Tạ Dung  thất sủng.
 
“Dung tỷ tỷ say .” 
 
Ta  hiệu bảo Thanh Sương mang giải rượu đến: 
 
"Có gì để hôm khác  tiếp.”
 
“Hôm khác?” 
 
Tạ Dung  phá lên, trong tiếng  mang theo sự thê lương: 
 
"Tam hoàng tử hôm nay sẽ xin thánh chỉ cưới Từ Doanh  chính phi! Còn …” 
 
Nàng  bất ngờ túm lấy cổ tay : 
 
"Ngay cả danh phận trắc phi cũng  !”
 
Ta sững sờ. 
 
Hèn gì Từ Doanh hôm nay ngông cuồng đến thế, thì  là  hỷ sự chống lưng. Tình cảm giữa Tạ Dung và Tam hoàng tử, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.
 
“Ngươi tìm   gì?” 
 
Ta cố rút tay : 
 
"Chẳng lẽ là  bắt Tam hoàng tử cưới Từ Doanh?”
 
Tạ Dung  siết chặt hơn, móng tay gần như cắm  da thịt : 
 
“Tất nhiên là  liên quan!” 
 
Ta nghi ngờ   cánh tay   thù với nàng   ,  nào gặp cũng  nàng  cấu véo.
 
Mắt nàng  ánh lên sự điên dại: 
 
“Ta  cho ngươi , dù     Tam hoàng tử, thì ngươi cũng đừng mong yên  mà   Trần Dự!”
 
Nàng  đột nhiên móc  một vòng hoa hoè  phai màu, những cánh hoa khô khẽ rơi: 
 
“Năm  mười lăm tuổi, biểu ca  đan cho   gốc cây hoè.” 
 
Nàng  nhét mạnh vòng hoa  tay .
 
Lồng n.g.ự.c  chợt nhói lên như  kim đ.â.m.