12
Do ảnh hưởng của dịch bệnh, thời gian công bố kết quả thi Xuân  trì hoãn.
 
Ta  giúp  gì, điều duy nhất  thể  là ở yên trong khách điếm   ngoài.
 
Người bệnh đều  chuyển đến biệt viện hoàng gia bỏ hoang ở ngoại thành. Thái y viện và các lang trung trong kinh thành đều dốc sức  trận, gần một tháng mới tìm  nguồn gốc bệnh.
 
Có sĩ tử  đường  uống  nước bẩn, mắc bệnh  lây sang sĩ tử cùng khách điếm.
 
Lại  sĩ tử thương xót đám tiểu khất cái, vứt cho họ nửa cái bánh thừa.
 
Những đứa trẻ ăn xin  đêm ngủ cùng , ngày  lang thang khắp phố, dịch bệnh cứ thế lan rộng.
 
Điều khiến  kinh ngạc nhất, là cuộc sống của những   nhiễm bệnh như , ngoài việc  thể  khỏi cửa, thì chẳng hề  ảnh hưởng chút nào.
 
Quan phủ mỗi ngày đều cho  tới thống kê nhân ,  đúng giờ cố định mang thức ăn tới.
 
Tuy  dư dả, nhưng đủ no bụng.
 
Người  đều  đây là công lao của thái tử điện hạ.
 
Ngoài khoản ngân lượng cứu tế do hoàng đế cấp,   dốc hết tài sản trong Đông cung,  kêu gọi bá quan văn võ quyên góp, năn nỉ mãi mới lấy  của hồi môn của thái hậu và hoàng hậu,  lấy thêm trang sức của các phi tần trong cung…
 
Chàng dùng tất cả những thứ  đổi lấy lương thực, đảm bảo cho ba mươi vạn dân chúng kinh thành   đói bụng.
 
Ta chợt nghĩ   đổi thế gian , cũng chẳng  điều khó khăn  thể  .
 
Từ việc  dùng năm năm thúc đẩy cải cách khoa cử cho nữ tử, tới khi dịch bệnh bùng phát  đảm bảo lương thực cho muôn nhà…
 
Lục Cửu,    vạn , đang từng bước kiên định  phía , vì chúng  thắp lên từng bó từng bó đuốc sáng.
 
13
Khi dịch bệnh    khống chế,  là giữa mùa hè.
 
Phố Trường An ngày  sầm uất nay tiêu điều vắng vẻ. Gió mang theo mưa lớn, tiếng sấm rền vang như  ngàn vạn gia đình tiễn biệt    mất.
 
Dân chúng  lượt  khỏi nhà,    nức nở,    lớn,   ôm  mừng rỡ vì còn gặp ,   tìm mãi chẳng còn thấy  quen.
 
Ta  giữa màn mưa, thấy Cố Yến cầm ô từng bước tiến ,  đưa chiếc ô lên che  đầu .
 
Ngăn cách cơn mưa lớn.
 
Hắn căng thẳng, bàn tay cầm ô khẽ run.
 
“Ta  chuyện  hỏi nàng.
 
“Hôn ước giữa chúng , nàng còn bằng lòng...”
 
“Thẩm cô nương!” Lời  còn  hết   tiếng  chen ngang.
 
Là Lục Cửu.
 
Chàng chạy , thị vệ cầm ô đuổi phía , cả hai đều ướt sũng.
 
Cố Yến thấy  tới, chủ động lui sang một bên, còn    mặt , vẻ mặt vui mừng  thể giấu nổi.
 
“Thẩm cô nương, ngày  công bố kết quả thi!”
 
Chàng vội vàng tới đây, chỉ như để báo cho  tin , nhưng   chỉ  .
 
Cuối cùng  chẳng kiềm , bất chợt ôm chầm lấy .
 
“Đậu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-khong-lay-chong-ta-lam-quan/chuong-5-giai-tru-hon-uoc.html.]
 
Chàng nghẹn ngào:
 
“Thẩm cô nương, nàng  trong ba  đầu bảng!”
 
14
Ta chen giữa đám đông,  ai đó hò reo vui mừng,    bật  thất vọng…
 
Ta tìm  tìm   nhiều , nhưng  bảng vàng vẫn  tìm  tên .
 
Lục Cửu sẽ  lừa ,     trong ba hạng đầu, nhưng  cứ     ba cái tên ,   chẳng liên quan gì đến .
 
Không  bao lâu trôi qua.
 
Cho tới khi sắc trời tối dần, đám đông tan  hết,  vẫn cứ  ngẩn ngơ ở đó  chịu rời .
 
Sau đó Lục Cửu đến.
 
Chàng  xin  .
 
“Phụ hoàng và bá quan đều cho rằng nữ tử  nên xuất hiện  bảng vàng.
 
“Họ coi đó là một nỗi nhục…”
 
Nhục nhã…
 
Họ đều  sinh  từ nữ nhân,  mà  xem nữ nhân là nỗi nhục.
 
Thật nực .
 
Lạ là   cảm thấy quá đau lòng,  ở đây gần hết một ngày,  mặt trời mọc  lặn, đàn chim đến   .
 
Ta nhớ tới cô bé c.h.ế.t  đường phố, nhớ tới đám nữ sơn tặc gặp  đường tới kinh thành, nhớ lời hứa  từng  với họ rằng,  nhất định sẽ mở cho họ một con đường mới…
 
Ban đầu  chỉ  vượt qua khoa cử, nhập triều  quan,  đổi vận mệnh chỉ  thể cúi đầu  nam nhân, để cho thế gian thấy rằng dù là nữ nhi,  cũng  thể đội trời đạp đất.
 
 hiện giờ,   tham lam hơn .
 
“Điện hạ,   để bụng .” Ta ngẩng đầu  Lục Cửu, mỉm  với  giữa ánh mắt đầy áy náy , “Người cũng  cần cảm thấy  .”
 
Ta cúi  cáo biệt ,  về khách điếm lấy đạo thánh chỉ .
 
Chuyện   thể trì hoãn thêm  nữa.
 
Ta tới Cố phủ, Cố Yến   nhà.
 
Người  gặp chỉ  mẫu  của .
 
Bà  nha  vây quanh, búi tóc cao sang quý phái,  đầu cài đầy những chiếc trâm ngọc quý giá.
 
Đây chính là dáng vẻ mà nương  tới ch ết vẫn luôn ao ước…
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
 
Bà   vẻ gì ngạc nhiên  sự xuất hiện của , chỉ  thoáng qua đạo thánh chỉ vàng óng trong tay , sắc mặt hiện lên chút  vui.
 
“Lâm Châu Thẩm gia Thẩm Uyên, bái kiến phu nhân.”
 
Bà chẳng buồn  thẳng  , chỉ cúi đầu thổi nhẹ  tách   nguội lạnh từ lâu.
 
Trời  tối ,    vòng vo thêm nữa.
 
“Hôm nay  tới đây, là  việc  cầu xin.
 
“Mong phu nhân cùng  nhập cung diện thánh, giải trừ hôn ước.”