Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-12-27 10:32:35
Lượt xem: 221
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2024-12-27 10:32:35
Lượt xem: 221
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Nửa tiếng , chí lớn ban đầu của Tần Lạc biến mất , bây giờ chỉ còn đúng một cảm giác, mệt, cực kỳ mệt, vô cùng vô cùng mệt.
Thẩm Đường cầm hạt lạc theo Tần Lạc, Tần Lạc cuốc một hố thì Thẩm Đường sẽ lập tức ném vài hạt lạc trồng, mồ hôi chảy dài gương mặt đỏ rực của Tần lạc, Thẩm Đường mím môi, nhưng cũng bất cứ cái gì.
Ở bên Tần Lạc cuốc đất, Thẩm Đường reo hạt lạc, phía là Lục Viên lấp đất, ở trong một miếng đất khác, Thẩm Đại Chí đang xổm nhổ cỏ ở đó.
Bận rộn hơn một tiếng, Thẩm Đại Chí thấy vẻ mặt của Tần Lạc thì vội vàng bảo bọn họ dừng việc, dọn dẹp một chút dẫn ba về nhà.
Trở về nhà họ Thẩm, Ngô Thuý Bình gương mặt mặt trời chiếu đến đỏ rực của ba thì Thẩm Đường với vẻ mặt nghi ngờ, bà hỏi: “Đường Đường, các con ? Sao mặt mũi như thế ?”
“Mấy đứa bé đến giúp việc đồng áng, nhất là tên nhóc , giúp cuốc đất hơn một tiếng đó, thằng nhóc thì gầy, nhưng việc khỏe, , đó.” Thẩm Đại Chí ngốc nghếch trả lời một câu.
Gần như là ngay khi xong, Thẩm Đại Chí Ngô Thuý Bình trừng mắt, bà vui : “Cái ông già c.h.ế.t tiệt nhà ông cái gì thế hả? Đây là bạn học của Đường Đường, là sách, phần tử trí thức, ông để giúp ông cuốc đất? Ông nghĩ cái gì ?”
“Không , bảo, là mấy đứa nó...” .
DTV
Thẩm Đại Chí còn xong thì Ngô Thuý Bình khiển trách: “Cái gì hả? Ông còn cái gì hả? Một chút việc ông mà để bạn học Đường Đường giúp ông, ông mặt của kìa, ông xem ông cái gì nữa đây.”
“Thím Thẩm đừng trách chú, là cháu tự , cháu cảm thấy một chút việc , coi như là rèn luyện cơ thể, thầy giáo của chúng cháu cũng học hành đôi với rèn luyện.” Tần Lạc thấy Ngô Thuý Bình quở trách Thẩm Đại Chí thì vội vàng giải thích.
“Tần Lạc, cháu đừng giúp chú chuyện, mặt ba đứa đỏ rực thế kìa, mau rửa tay , thím nấu cơm xong , rửa xong thì ăn cơm.” Ngô Thuý Bình chuyện với Tần Lạc bằng vẻ mặt dịu dàng.
Thẩm Đại Chí dám một tiếng, , ông cũng cần rửa tay chân để chuẩn ăn cơm.
Thẩm Đường dẫn Lục Viên và Tần Lạc cùng rửa tay, vặn nước bắt đầu rửa sạch.
Thẩm Đường bên cạnh Tần Lạc, gương mặt mặt trời chiếu đến đỏ bừng của Tần Lạc, Thẩm Đường hỏi: “Tần Lạc, cảm thấy thế nào”
Tần Lạc thấy Thẩm Đường , ngẩng đầu gương mặt tươi của Thẩm Đường suy nghĩ một lúc, đó đáp đúng hai chữ: “Rất mệt.”
“Sau đó thì ?” Thẩm Đường hỏi thêm một câu.
Sau đó hả?
Tần Lạc đôi mắt to tròn long lanh của Thẩm Đường, suy nghĩ thêm một lúc tiếp hai chữ: “Rất đói.”
“Ha ha ha, đúng , mệt, đói, nhưng mà vui vẻ, cuộc sống vốn nên phong phú như , nếu quá cô đơn thì dễ suy nghĩ bừa bãi, con mà, tự cho cuộc sống của trở nên vui vẻ hơn.” Thẩm Đường nhẹ vỗ vỗ bả vai Tần Lạc, đó cô tiếp một câu: “Nếu đói thì lát nữa ăn nhiều một chút.”
Vài phút , Tần Lạc ăn hai bát cơm lớn bàn ăn.
Nói thật, Tần Lạc từng thể ăn nhiều như , bình thường cũng chỉ ăn một bát cơm, thậm chí lúc ăn thì chỉ ăn nửa bát, bây giờ ăn hai bát, Tần Lạc nghĩ tới cũng sợ tới ngây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-131.html.]
mà, khi mệt mỏi ăn no nê, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của trở nên thật phong phú, ít nhất là lúc việc và ăn cơm, sẽ thời gian nhớ tới những việc khiến bực ở trong nhà.
Buổi chiều, Thẩm Đường dẫn Lục Viên và Tần Lạc việc đồng áng nữa, hơn nữa buổi trưa, Ngô Thúy Bình cũng cảnh cáo đồng thí Thẩm Đại Chí, cho phép để mấy đứa nhỏ bọn họ việc nữa.
Vì , buổi chiều Thẩm Đường dẫn Tần Lạc và Lục Viên đến bờ sông câu cá.
Yên lặng câu cá cũng là một hình thức thư giãn tệ.
Cần câu cá là do Thẩm Đại Chí hướng dẫn , vô cùng đơn giản, lưỡi câu sẽ bằng dây kẽm, trong nhà sẵn dây câu, buộc một hòn đá nhỏ để trọng lực, buộc thêm một miếng xốp trắng hình chữ nhật để phao câu.
Chiếc cần câu cá trông đơn giản, Thẩm Đại Chí chỉ là để cho mấy Thẩm Đường thứ để chơi, cho vui, ông cũng trông cậy mấy Thẩm Đường ngoài chơi mà còn thể câu cá về.
Mấy đến bờ sông, mới đầu mấy đứa trẻ con chơi đùa ở vùng nước cạn, khi thấy ba Thẩm Đường cầm cần câu cá tới, những đứa trẻ con lập tức vây quanh ba hóng chuyện.
Câu cá cần yên tĩnh, vì mấy đứa trẻ con chỉ thể mở to mắt mặt sông, tất cả đều ngậm chặt miệng lên tiếng.
Bên cạnh Tần Lạc hai đứa trẻ con, hai đứa trẻ vây quanh khiến quen, bao nhiêu năm qua, trong nhà Tần Lạc chỉ mỗi là trẻ con, bình thường cũng quá với con cái của họ hàng trong nhà, mỗi chuyện với , ngoại trừ việc cố gắng học hành thì vẫn là cố gắng học hành, trong mắt , chơi bời sẽ mất tương lai của chính .
Vì , khi hai đứa bé vây quanh, Tần Lạc cảm thấy mới mẻ.
Dường như khi hai đứa bé , Tần Lạc sẽ cảm thấy tuổi thơ chỉ màu đen trắng của trở nên tươi sáng hơn.
Thẩm Đường câu cá quan sát Tần Lạc, khi thấy vẻ mặt thả lỏng của Tần Lạc, trong mắt Thẩm Đường lóe lên ý .
Đột nhiên, Thẩm Đường cảm thấy cần câu đang cầm giật một cái.
“A, cắn câu!” Mấy đứa trẻ bên cạnh Thẩm Đường thấp giọng hét một tiếng.
Nghe thấy giọng của đứa trẻ, mấy bên cạnh cũng vội vàng sang Thẩm Đường.
Khi thấy miếng bọt biển hình hộp chữ nhật màu trắng thứ gì đó trong nước kéo chìm xuống, Thẩm Đường giật mạnh cần câu trong tay một cái.
“Oa, to thật đó!”
“Cá lên !”
“Nhanh nhanh nhanh, kéo nó lên bờ .”
Một đám trẻ con líu ríu vây quanh Thẩm Đường, Lục Viên và Tần Lạc thấy Thẩm Đường câu cá thì cũng xuất hiện vẻ mặt vui mừng, bọn họ đều sang chỗ Thẩm Đường.
Thẩm Đường thấy bọn nhỏ hét một câu “Con cá thật lớn” thì mà bật thành tiếng.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.