Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-12-27 10:35:47
Lượt xem: 167
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở một bên khác, Bắc Kinh.
Thẩm Đường từ trường học về nhà thuê hơn bốn giờ chiều, tới tầng một thì con trai của chủ tiệm ăn sáng gọi .
Người mở cửa hàng ăn sáng ở tầng một ai khác mà là gia đình ba ở ngay tầng của Thẩm Đường. Nam chủ nhân của nhà tên là Vương Lỗi, nữ chủ nhân tên là Phương Bình, con trai của đôi vợ chồng nghịch ngợm, tên là Vương Long Long.
“Long Long, em gọi chị là chuyện gì ?” Thẩm Đường nhẹ hỏi Vương Long Long.
“Chị Đường Đường, hôm nay nhà của chị gọi điện tới đây, là chị, bà bảo chị gọi điện .” Vương Long Long truyền lời.
Vương Long long thích chị gái xinh mới chuyển tới , vì hôm nay khi nhận điện thoại chuyện với bà , bạn nhỏ Vương Long Long lập tức nhớ kỹ, đó mới cảnh tượng bây giờ.
Trong lúc Vương Long Long chuyện, Phương Bình tới lời của con trai, chị bật thành tiếng, đó : “Thẩm Đường, nãy của em gọi điện tới, chị đang định đợi em về thì chuyện cho em, ngờ thằng nhóc nghịch ngợm cho em .”
“Ha ha ha, Long Long giỏi lắm, nào, chị cho em ăn kẹo .” Thẩm Đường lấy hai viên kẹo thỏ trắng trong túi đưa tới mặt bạn nhỏ Vương Long Long.
Vương Long Long cũng tính cách hổ gì, bé đưa tay nhận lấy kẹo sữa hì hì : “Cảm ơn chị Đường Đường.”
“Ừm, cần cảm ơn.” Thẩm Đường trả lời , đó cô ngẩng đầy Phương Bình hỏi: “Chị Phương, em thể mượn điện thoại một lúc ạ?”
“Có thể, xem em kìa, bình thường em cho cho Long Long bánh kẹo như , cũng chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, còn khách sáo với bọn chị gì.” Phương Bình mở .
Một nhà ba bọn họ thích Thẩm Đường, cô bé trông ngoan ngoãn hiểu chuyện, bình thường gặp hầu như lúc nào cô cũng nhẹ nhàng chào hỏi, còn thường xuyên cho Long Long đồ ăn vặt, cô bé như gì ai mà thích đây?
“Vậy thì cảm ơn chị Phương, em qua đó gọi điện nhé.”
Thẩm Đường sang chỗ quầy hàng, cô cầm điện thoại lên, đó bấm gọi điện thoại của đại đội trong thôn.
Chỉ chốc lát , điện thoại nhận, là thư chi bộ của đại đội, khi là Thẩm Đường tìm Ngô Thúy Bình thì vội vàng bắc loa gọi .
Thẩm Đường đợi một lúc, đó cô thấy giọng của .
“Alo, Đường Đường , đây, đoán con về thì sẽ gọi điện thoại ngay nên chờ ở gần đây, quả nhiên con gọi điện thoại về.” Ngô Thúy Bình ha ha hai câu, trong lòng bà vô cùng vui vẻ.
“Mẹ, gọi điện là trong nhà chuyện gì ạ?” Thẩm Đường mở miệng hỏi, cô chỉ sợ trong nhà xảy chuyện gì đó.
“Không chuyện gì, chuyện gì, trong nhà rát , chuyện gì cả.”
“Vậy thì , con chỉ lo gọi báo trong nhà chuyện gì đó. Mẹ, và cha vẫn khỏe chứ? Còn cả trai chị và Đào Đào vẫn chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-163.html.]
“Ổn , tất cả đều , và cha con ở nhà việc gì , rảnh rỗi thì dạo quanh thôn, ngày tháng trôi qua .” Ngô Thúy Bình lải nhải một hồi lâu, đó tiếp tục : “Đường Đường, gọi điện là chuyện với con.”
DTV
“Có chuyện gì ạ?” Thẩm Đường hỏi.
“Khụ khụ, chính là con cũng còn nhỏ nữa, nhiều tên nhóc học đại học cùng theo đuổi con ? Đường Đường, với con , tìm yêu thì thật chuẩn, tuyệt đối đừng để lừa gạt, đàn ông chỉ mỗi dáng dấp trai là , mà còn nhân phẩm nữa đó, con ?”
Dạ? Thẩm Đường khó hiểu, cô rõ vì chủ đề chuyện tới chuyện .
“Đường Đường, đàn ông là một thứ thể tùy tiện tìm , đàn ông và kết hôn là hai khác , con thật rõ. Mẹ cũng là đồng ý cho con yêu, nhưng nếu quá thì yêu, dáng vẻ xí với con sẽ hợp, con thấy đúng ?”
“Mẹ, con , quá đến con cũng chướng mắt.” Thẩm Đường chính là một cuồng nhan sắc chính hiệu, nếu như tìm một ý, cô tình nguyện sống cuộc đời độc .
Mà ở đầu bên , Ngô Thúy Bình thấy Thẩm Đường thì cũng yên tâm hơn, bà chỉ sợ con gái dụ dỗ.
“Đường Đường, còn nữa, chỉ đàn ông và kết hôn là hai khác , đến phụ nữ chúng và kết hôn cũng là hai khác , khi tìm yêu, đến giai đoạn cuối thì tuyệt đối đừng biểu hiện quá vội vàng, như sẽ khiến đàn ông quý trọng, con hiểu ?”
“Mẹ, con hiểu.”
“Ừm, con hiểu thì , nhớ và cha con, lúc khi còn là yêu của , đến thả rắm còn tránh cha con, chỉ sợ cha con ấn tượng với . Bây giờ hai qua hơn nửa đời , giờ thả rắm thì chỉ sợ cha con , hai sống chung với lâu chính là như đó.” Ngô Thúy Bình tới đây thì nhịn mà cảm thán một câu.
Thẩm Đường thấy kể chuyện thì mở miệng một câu, bởi vì cô sợ mở miệng thì sẽ thành tiếng.
Phụt ha ha, đời Thẩm Đường từng một câu , hôn nhân là một trại nuôi heo, còn đàn ông chính là heo, càng ngày càng mập, càng ngày càng dầu mỡ.
hôm nay cô mới , hôn nhân chỉ đối xử với đàn ông tử tế, mà còn tràn đầy ác ý với phụ nữ.
Ngô Thúy Bình điều quan trọng nhất , khi tắt điện thoại còn thì thầm vài câu tiền điện thoại đắt mới cúp điện thoại.
Thẩm Đường đặt điện thoại xuống, khi cô mỉm đang định lên tầng thì thấy bạn nhỏ Vương Long Long mặt Thẩm Đường.
“Chị Đường Đường, kẹo sữa ngon thật đó, em thích ăn.”
“Ừm, nếu em thích thì chị sẽ cho em tiếp.” Thẩm Đường đưa tay xoa đầu bé, tóc của bé cứng, nhưng sờ tới sờ lui thì cảm giác tệ.
Cuối cùng Thẩm Đường cũng tại trai Cố Thịnh thích sờ đầu cô , bởi vì cảm giác sờ tới sờ lui cũng tệ lắm.
“À, chị Đường Đường, cái kẹo của em chị cảm thấy ngon ?” Vương Long Long hỏi.
Thẩm Đường ngơ ngác tỏ vẻ: Hả? Cô ăn kẹo của thằng nhóc lúc nào chứ?
Hình như nhận sự nghi ngờ của Thẩm Đường, Vương Long Long giải thích: “Chị Đường Đường, chính là chị bệnh, một chú tới nhà em lấy tiền mua kẹo của em, chú kẹo là để chị Đường Đường ăn. Bởi vì uống thuốc đắng nên chú mua kẹo cho chị ăn, chị Đường Đường quên ạ?”