Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế - Chương 224

Cập nhật lúc: 2024-12-28 00:04:56
Lượt xem: 171

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, ba hàn huyên một lúc lâu, khi chơi đến buổi trưa, ba cùng tới tiệm cơm để ăn cơm.

Khoảng hơn một giờ chiều, Lục Viên miễn cưỡng tách khỏi Thẩm Đường.

Tần Lạc là bạn trai đương nhiên sẽ đưa Lục Viên trở về, còn Thẩm Đường, đối mặt với vẻ mặt nỡ rời của Lục Viên, cô thoải mái vẫy tay chào tạm biệt.;

Sau khi tách khỏi hai Lục Viên, Thẩm Đường lập tức chuẩn về nhà, thời tiết đang lạnh, Thẩm Đường suy nghĩ dạo chơi gì đó, trở về mái nhà ấm áp hơn ?

Ngồi xe kéo trở về thôn, xe còn nổ máy, gần đến cuối năm, ở thị trấn nhiều , chẳng mấy chốc xe kéo nhiều .

DTV

Ngay khi xe sắp nổ máy, đột nhiên mấy bóng chạy tới chỗ xe kéo.

“Đợi một chút, chú Vương, đợi một lát, chờ chúng cháu với.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Thẩm Đường thấy giọng vẻ quen, cô ngẩng đầu lên .

Là Vương Thư Hương.

Thẩm Đường thấy Vương Thư Hương dẫn theo ba đứa trẻ nhà họ Tống trèo lên xe, bởi vì quá nhiều nên mấy Vương Thư Hương chỗ mà chỉ thể ở bên cạnh.

Trên xe, Vương Thư Hương cũng thấy Thẩm Đường, mặt cô lộ vẻ khó xử.

Thẩm Đường và Vương Thư Hương thẳng mắt , bầu khí lúng túng và khó xử.

Vẫn là Thẩm Đường lên tiếng chào hỏi .

Khi thấy nụ của Thẩm Đường, khoé miệng Vương Thư Hương giật giật nở nụ , đó cô nhanh chóng cúi đầu xuống chân .

Mỗi Vương Thư Hương đối mặt với Thẩm Đường, hiểu luôn cảm thấy chột , nhất là khi thấy hiện giờ Thẩm Đường và cách chênh lệch lớn, trong lòng Vương Thư Hương cảm thấy một loại cảm giác tự ti vô cùng phức tạp.

Thẩm Đường động tác của Vương Thư Hương thì sửng sốt mất một lúc.

Thẩm Đường cảm thấy hình như Vương Thư Hương quá thích , hơn nữa mỗi gặp mặt, cô còn dùng ánh mắt vẻ kỳ lạ co.

Trong góc khuất, Tống Thanh Phong chen chúc trong đám , chằm chằm Thẩm Đường ở đằng với vẻ mặt hoảng hốt.

Thẩm Đường chú ý tới ánh mắt của Thẩm Thanh Phong, cô đầu sang.

Hình như ngờ Thẩm Đường đột nhiên sang, Tống Thanh Phong và Thẩm Đường một hồi lâu mới tỉnh táo , đó bé vô thức nhếch miệng nở nụ với Thẩm Đường.

Thẩm Đường nụ ngu ngơ của Tống Thanh Phong, cô nhịn mà bật thành tiếng, lúm đồng tiền ngọt ngào cũng xuất hiện theo đó.

Tống Thanh Phong nụ xán lạn của Thẩm Đường, ánh mắt càng hoảng hốt hơn.

Đồng thời, trong đầu Tống Thanh Phong khỏi hiện lên một vài cảnh tượng, những hình ảnh như thể đột nhiên xuất hiện trong đầu, cảnh tượng xảy trong đó khác so với hình ảnh bây giờ.

Máy kéo chạy đường, Thẩm Đường chính chiếc khăn quàng cổ, đó đút tay và trong túi áo, cả gương mặt của cô gió lạnh thổi qua khiến mũi cảm thấy đau nhức.

Cuối cùng, xe kéo cũng dừng cửa thôn, Vương Thư Hương dẫn theo mấy đứa trẻ xuống xe đầu tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-224.html.]

Thẩm Đường là tiếp theo xuống xe, những trong thôn lên thị trấn chuyến cũng cùng xuống xe và thôn.

Chiều tối, nhà họ Tống.

Tống Thanh Phong một trong phòng, ở bên ngoài sân là Vương Thư Hương và Tống đang chuyện.

“Thư Hương , hôm nay hai mươi bảy , Tống Khôn vẫn về . Sao con về ăn tết cùng thằng bé thế hả?” Đây là giọng của bà cụ Tống.

“Con cũng , lúc bảo con dẫn mấy đứa trẻ về như , lẽ là đường chuyện gì đó trì hoãn, chắc ngày mai là sẽ về thôi ạ.” Vương Thư Hương trả lời

“Vậy ngày mai con đến đại đội trong thôn gọi điện hỏi thử , đúng rò, hôm nay con mua vải , sắp Tết , ba đứa trẻ cần may quần áo mới.”

“Con mua , hai ngày nữa là xong.” Vương Thư Hương .

Tống Thanh Phong ở trong phòng hai bà cụ và kế Vương Thư Hương một câu con một câu chuyện, trong đầu hỗn loạn.

Không đúng, chỗ nào cũng đúng, rõ ràng gả nhà bọn họ là Thẩm Đường, biến thành Vương Thư Hương ?

Còn nữa, Thẩm Đường bây giờ cũng khác với trong trí nhớ của bé.

, khi bọn buôn bắt cóc, và khi bọn chúng đánh cho một trận, trong đầu bé đột nhiên thêm một đoạn ký ức, nhưng những chuyện xảy ở trong ký ức đó khác với thực tế.

Trong thời gian , thậm chí Tống Thanh Phong còn nghi ngờ là do đầu hỏng , nếu trong đầy thêm nhiều ký ức như ?

“Thanh Phong, chúng ngoài chơi .” Ở ngoài sân, đám bạn của bé gọi vọng .

Chỉ chốc lát , Tống Thanh Phong khỏi nhà, một tiếng với bà nội mới ngoài với đám bạn.

Tống Thanh Phong và đám bạn chơi với một tiếng đồng hồ, đó bé mới tách khỏi bọn họ tự về nhà.

Ngay khi Tống Thanh Phong ngang qua nhà họ Thẩm, cửa sân của nhà họ Thẩm đột nhiên đẩy từ bên trong.

Tống Thanh Phong ngẩng đầu sang, đó lập tức bắt gặp ánh mắt của Thẩm Đường.

Thẩm Đường chuẩn tới nhà trưởng thôn, khi thấy Tống Thanh Phong ở bên ngoài, cô kinh ngạc mất một lúc, đó lập tức nở chủ động : “Tống Thanh Phong, em về nhà ? Vừa đúng lúc chị cũng tới nhà ông ba, tiện đường tới nhà em, cũng .”

“Vâng.” Tống Thanh Phong rầu rĩ đáp , đó hai cùng về một hướng nào đó.

Đi một lúc, Tống Thanh Phong lén lút Thẩm Đường vài , một lúc xoắn xuýt, bé mấp máy môi : “Chị Đường Đường, lúc em một giấc mơ.”

“Ừm, em mơ cái gì?” Thẩm Đường thuận miệng tiếp lời.

Tống Thanh Phong âm thầm Thẩm Đường một cái tiếp: “Em mơ thấy chị gả cho cha em.”

Cái... cái quái gì cơ?

Bước chân của Thẩm Đường dừng 0.0001 giây, đó cô mỉm nghiêng đầu Tống Thanh Phong : “Đó là mơ, là giả thôi.”

“Giấc mơ của em thật kỳ lạ, chị và cha em vốn quan hệ gì với , một đứa trẻ như em giấc mơ như thế hả, là do ban ngày quá nghịch ngợm đúng ? Vì thế nên buổi tối mới mơ linh tinh như .” Thẩm Đường nhẹ hỏi.

Loading...