Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế - Chương 271

Cập nhật lúc: 2024-12-29 06:10:03
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhận câu trả lời của Cố Thịnh, khi Thẩm Đường đưa tới khu nhà tập thể thì là mười một giờ .

Đến khu nhà tập thể.

Khương Linh Chi thấy Cố Thịnh say khướt thì vội vàng tầng một tiếng, đó bảo Cố Quân Thượng đỡ Cố Thịnh lên tầng, còn bà thì lôi kéo Thẩm Đường tầng chuyện.

“Đường Đường , cháu xem , muộn như , cháu về một khiến dì cảm thấy yên tâm, là tối nay cháu ngủ ở đây , để dì sai dọn dẹp phòng cho cháu.” Khương Linh Chi kéo tay Thẩm Đường hỏi.

“Dì , cần phiền...”

Khương Linh Chi để Thẩm Đường kịp từ chối, bà lập tức tiếp lời: “Không , phiền , cái gì mà phiền chứ, cũng là chuyện to tác gì, để dì dọn phòng, cháu chờ một lát nhé.”

“Không ạ, là để cháu dọn với dì ạ.” Thẩm Đường nhẹ ngoan ngoãn đáp một câu.

Khương Linh Chi và Thẩm Đường nhanh chóng dọn dẹp xong, khi còn dặn Thẩm Đường chuyện gì thì cứ tìm bà , tuyệt đối đừng cảm thấy khách sáo.

Thẩm Đường liên tục đồng ý, đó cô chiếc giường lớn mềm mại, bao lâu ngủ .

Ngày hôm , Thẩm Đường ăn bữa sáng ở nhà họ Cố xong tiễn Cố Thịnh tới nhà ga.

Cố Thịnh gương mặt tràn đầy sự “ nỡ” của cô gái, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mặc dù cũng chia ly với bạn gái.

Giơ tay, bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve gương mặt non mềm của Thẩm Đường, trầm giọng : “Được , đừng buồn nữa ở bên cạnh, em ăn thật ngon ngủ thật kỹ, đến hè thời gian nghỉ, sẽ về tỉnh H với em để thăm chú thím.”

“Vâng.” Thẩm Đường ngoan ngoãn gật đầu.

“Được , xe lửa sắp tới , em chuyện gì thì cứ việc gọi điện cho , liên lạc cho thì cứ tìm nhà , một điều cuối cùng, nhớ đấy.” Cố Thịnh xong thì thu tay , đôi mắt đen nhánh sâu thẳm cô, chỉ cô nhiều thêm một chút, sâu đó khác sâu dáng vẻ trong tâm trí.

“Bíp bíp bíp...” Tiến còi xe lửa vang lên.

Chiếc xe lửa màu xanh lá cây chậm rãi tạm, Cố Thịnh cầm túi lên, hạ quyết tâm đầu mà rời , chỉ sợ đầu sẽ thấy đôi mặt đỏ bừng của cô gái nhà .

Thẩm Đường bóng lưng dần dần biến mất của , cuối cùng nhịn mà đỏ hoe mắt, đôi mắt cảm thấy nhức, cô khẽ cắn cánh môi, nhưng cô dừng , .

Trở về với những ngày Cố Thịnh, Thẩm Đường quen Cố Thịnh nấu món ngon cho ăn, cả ngày cô tâm trạng để ăn gì, nhưng mới sang ngày hôm , Thẩm Đường vô lo vô nghĩ khôi phục bình thường.

DTV

Thẩm Đường đầy đủ căn cứ để một câu: Cô chính là một lương tâm.

Lần , Tô Chấn Hưng nghỉ nhiều hơn Cố Thịnh mười ngày, Bắc Kinh nửa tháng.

Cố Thịnh về quân đội lập tức gọi điện cho Tô Chấn Hưng, bảo xem thử xem Thẩm Đường đang cảm thấy buồn bã vì rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-271.html.]

Đương nhiên Tô Chấn Hưng sẽ đồng ý chuyện , bởi nếu giúp đỡ, khi trở về quân đội, lẽ Cố Thịnh sẽ lột mất một lớp da của .

Buổi chiều, Tô Chấn Hưng tới đại học Bắc Kinh tìm Thẩm Đường, đúng lúc, khi Tô Chấn Hưng tới là thời gian ăn cơm tối của đại học Bắc Kinh.

Khi Tô Chấn Hưng tới nhà ăn tìm , thấy Thẩm Đường ăn sườn xào chua ngọt với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Tô Chấn Hưng thấy cảnh tượng , yên lặng rơi một giọt nước mắt đồng tình với Cố Thịnh.

Khổ sở ? Tương tư ? Không ăn chứ?

Địa vị của em , xem còn bằng sườn xào chua ngọt ở trong lòng Thẩm Đường.

Khiêm tốn quá!

Thời gian chớp mắt trôi qua, một học kỳ nữa trôi qua, kỳ nghỉ hè vui vẻ nhất đến.

Bởi vì kỳ nghỉ tết ở nhà, bây giờ Thẩm Đường nghỉ lập tức gọi điện về nhà, cô với cha về lịch xe lửa xách đồ đạc thẳng tới nhà ga, chuẩn về nhà.

Đến nhà ga, dùng một câu đông nghịt để miêu tả thật sự quá một chút nào, nơi trong nhà ga đều là đen nghịt, đủ loại hình gáy đầu.

Mãi mới thể lên xe lửa, Thẩm Đường thở phào nhõm, trong kỳ nghỉ quả thực nhiều xe lửa, lắm, chen chúc .

Ở một bên khác, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình Thẩm Đường sắp trở về, cả hai lập tức đếm từng ngày một, chuyện vui khiến tinh thần cũng phấn chấn hơn, hai , đôi vợ chồng gặp ai cũng tươi, trong thôn thấy đương nhiên sẽ hỏi chuyện, đó lập tức hai vợ chồng vui vẻ như là bởi Thẩm Đường sắp trở về.

Trong nhà.

Ngô Thúy Bình trong sân thúc giục Thẩm Đại Chí vẫn đang loay hoay trong phòng: “Thẩm Đại Chí, ông xong , mau lên , một ông già như ông loay hoay lâu như gì thế hả, cũng là còn trẻ nữa, sửa soạn đẽ để ai thế hả? Ma lên , nếu ông còn thì sẽ tự đấy.”

“Ra đây đây, đang tìm đôi giày mà Đường Đường mua cho thôi mà? Bà để ?”

“Có lúc nào động đồ của ông , lúc ông giấu nó ngăn cùng ở trong tủ hả, ông xem ông kìa, gần đây trí nhớ của ông càng ngày càng kém đó. Ma lên , chỉ đợi ông thêm vài phút nữa thôi đó.” Ngô Thúy Bình lầm bầm vài câu, bà chờ trong sân.

Trong phòng, Thẩm Đại Chí tìm theo lời Ngô Thúy Bình , quả nhiên tìm thấy đôi giày da mà tháng Thẩm Đường mua cho ở ngăn tủ cùng, trong điện thoại con gái , đôi giày chính là kiểu dáng đang thịnh hành ở Bắc Kinh, hơn mấy chục đồng một đôi.

Thẩm Đại Chí lấy đôi giày da , thấy còn mới, lúc ông nỡ bỏ để .

Hôm nay con gái trở về, hơn nữa cả nhà hẹn sẽ cùng ăn cơm thị trấn, trong Tết nhà đẻ Ngô Thúy Bình đợi khi Thẩm Đường trở về, cả nhà cùng họp gặp ăn cơm một bữa.

Thẩm Quang Minh đặt trong tiệm cơm , bây giờ Thẩm Đại Chí chỉ cần sửa soạn một chút là .

Trong nhà, Thẩm Đại Chí xỏ giày da thấy Ngô Thúy Bình ở ngoài sân hét lớn.

Thẩm Đại Chí nhanh chóng dậy ngoài, ông về phía Ngô Thúy Bình, lẩm bẩm: "Bà giục cái gì chứ, chỉ mới mất một lúc thôi mà.”

Loading...