Cố Húc Nhật thấy Đặng mập mạp vén váy của Minh Nguyệt, đương nhiên bé sẽ xông đánh .
Cũng xem đó là em gái của ai.
Nói thật, Cố Húc Nhật một con mắt đ.ấ.m bầm tím của Đặng mập mạp, trong lòng cảm thấy đồng tình.
Gây sự với ai gây, gây với Cố Minh Nguyệt chứ?
Đôi mắt bầm tím của Đặng mập mạp là do một cú đ.ấ.m của Cố Minh Nguyệt ban cho.
Cố Húc Nhật tỏ vẻ: Trời, là đau.
Cố Minh Nguyệt là ai chứ, tuy ai cũng thấy cô bé là một tiên nữ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng chỉ Cố Húc Nhật Cố Minh Nguyệt thật sự là một con hổ cái, một là tay, một khi tay thì nam sinh cũng là đối thủ của cô bé.
Nhìn xem Đặng mập mạp kìa, cũng thử ?
, Cố Minh Nguyệt tuy trông giống một tiên nữ nhỏ thể vặn nắp chai.
khi tay, cô bé thể vặn cả đẩu của khác đó, hả?
“Mẹ ơi, con sợ quá, hu hu hu...”
Bạn nhỏ Cố Minh Nguyệt thấy Thẩm Đường xuất hiện, cô bé lập tức đỏ bừng mắt chạy vọt tới ôm chân của , dáng vẻ trông đáng thương bao.
đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài thôi, Cố Húc Nhật quên một chuyện, đó là kỹ năng diễn xuất của Cố Minh Nguyệt thiên phú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-334.html.]
Nhìn Cố Minh Nguyệt kìa, cô Đặng vốn tha bắt đầu nghi ngờ con trai Đặng mập mạp nhà thật sự bắt nạt con gái nhà .
Khi nhận ánh mắt nghi ngờ của , bạn nhỏ Đặng mập mạp ngơ ngác .
Hu hu, mắt của bé vẫn còn cảm thấy đau đó, rốt cuộc là ai sợ hãi đây?
Có lẽ là bé cảm thấy sợ hãi mới đúng chứ?
DTV
Đặng mập mạp mở to con mắt đánh.
Cậu bé trông mong : Mẹ , tin tưởng con của chứ!
Làm sai chuyện còn , Cố Minh Nguyệt với vẻ mặt ngoan ngoãn, đó Đặng mập mạp với những vòng tròn đen mắt, trái tim đều phần thiên vị. Đến bà Đặng cũng phần thấy con trai gì của .
Nói thêm nữa, con trai của bà béo tròn một cô bé trắng trẻo, ngoan ngoãn như Cố Minh Nguyệt đánh thành như thế, bà Đặng cảm thấy mất mặt.
Nói cho cùng, bà Đặng thực sự lúc khó chịu, nhưng về chuyện hôm nay thì thực sự là Đặng mập mạp lý.
Lật váy của con gái , nếu chuyện xảy với bà , bà Đặng nhất định sẽ đánh đứa trẻ đó cho tới khi nó tìm răng thì thôi. Học cái gì học học lưu manh!
Huống hồ, bà Đặng là điều. Một cái Thẩm Đường là ngay của một gia đình bình thường, huống chi còn theo .
Số năm bà Đặng liếc mắt một cái, bình tĩnh đó di chuyển, nhiệm vụ của là bảo vệ Thẩm Đường, nếu đối phương tay, sẽ khách sáo.
Sau nửa giờ thuyết phục của giáo viên, Thẩm Đường và bà Đặng cũng nhượng bộ một bước, bồi thường những gì cần bồi thường, Thẩm Đường đồng ý nếu Đặng Phán việc gì cần đến bệnh viện và tốn kém, cô sẽ chi trả.
Hai đứa trẻ cũng tự nhiên xin , chỉ là chúng thực lòng thì ai .