Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế - Chương 92

Cập nhật lúc: 2024-12-25 12:55:17
Lượt xem: 250

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô cẩn thận một chút, đừng để rơi đồ của .”

“Được , , sẽ cẩn thận.”

“Kìa, đường, bảo cô đường.”

“Được , vẫn , vẫn mà,” Người phụ nữ cầm đồ đạc nghiêng đầu với bé đang ngơ ngác: “Gia Bảo, con đợi ở đây , một lát về.”

Sau đó, ôm đồm đồ đạc khỏi đây, mà đằng là chị gái xinh vẫn còn đang giơ cục gạch lên.

Đến chỗ , Thẩm Đường bảo phụ nữ đặt đồ xuống, đó mới cho phụ nữ rời .

Trong khoang xe chỉ mỗi một Thẩm Đường, vì cả một đường tiếp theo, Thẩm Đường đều gặp bất cứ việc gì khiến cô bực .

Cô thành công đến Bắc Kinh.

Thẩm Đường cầm đồ theo đám ngoài, là do cô xui xẻo là vì điều gì khác, khi Thẩm Đường đến cửa nhà ga thì gặp thằng nhóc hư đốn và phụ nữ kỳ quái .

Bây giờ, phụ nữ và thằng nhóc hư đốn đang chuyện với một đàn ông trung niên, ở bên cạnh bọn họ còn một chiếc xe con màu đen, trông vẻ khá phong cách.

Người phụ nữ và thằng nhóc hư đốn chú ý tới ánh mắt của Thẩm Đường, trong lòng bọn họ lập tức trở nên hoảng hốt, vì lập tức chiếc xe con , đó hai đôi mắt một lớn một nhỏ lộ từ cửa sổ xe, cả hai đều cảnh giác Thẩm Đường.

Thẩm Đường với vẻ mặt vô tội: Cô trông đáng sợ ?

Người phụ nữ: Đáng sợ, con nhóc giấu cục gạch trong chăn chắc chắn đáng sợ.

Đứa nhóc hư đốn: Chị gái xinh lấy móng giò hầm dụ dỗ nhưng cho ăn chắc chắn là ma quỷ!

Người đàn ông trung niên ở bên cạnh xe hình như động tác của hai họ mà ngẩn một chút, đó nương theo ánh mắt của họ mà sang một hướng nào đó.

Khi thấy cô bé xinh cách đó xa, con ngươi của đàn ông trung niên bỗng co rụt , trong đôi mắt xuất hiện sự hoảng hốt.

Đợi đến khi đàn ông lấy tinh thần thì cô bé biến mất .

Ở một bên khác, Thẩm Đường xe.

Sau nửa tiếng xe, Thẩm Đường tới quán trọ, quán trọ Phương Đông cùng tên với tiệm cơm Phương Đông ở trong thị trấn, vì Thẩm Đường cảm thấy thiết nên mới do dự mà chọn cái quán trọ .

Sau khi đăng ký nhận phòng, Thẩm Đường cầm đồ đạc lên tầng để tìm phòng.

Mở cửa, .

Ánh sáng trong căn phòng tệ, quá nhiều đồ, gian qua trông cũng nhỏ.

Nói cung, Thẩm Đường hài lòng.

————

Trại đông diễn trong vòng năm ngày, thời gian cũng lâu lắm.

Đầu tiên là tổ chức lễ khai mạc.

Vào ngày thứ hai và thứ ba, tất cả học sinh tham gia bắt đầu bài thi.

Ngày thứ năm, lễ bế mạc tổ chức, đồng thời cũng là thời gian để công bố thành tích và trao giải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-92.html.]

Sáng sớm, tiếng chim hót líu lo vang lên.

“Ôi trời, ông nó, hôm nay ông ngoài sớm ? Có ăn cháo ?”

“Không ăn ăn, hôm nay việc, mấy ngày lẽ sẽ bận, giữa trưa cũng về ăn cơm trưa .” Giáo sư Khương giày đáp một câu.

“Không về thì về, như thèm ông trở về lắm đó.”

“Bà thèm thì , trưa ở nhà, bà đừng tùy tiện ăn linh tinh đấy, già , ăn ngon bồi bổ một chút.”

“Muốn thì ông đấy, thấy ông đang chê già thì , mau , đừng dông dài nữa.”

“Được, đây.” Giáo sư Khương xong thì xoay ngoài.

Hai tiếng , tại trường thi.

DTV

Thẩm Đường ngay ngắn ở chỗ , cô thấy một ông lão mái tóc hoa râm trong phòng học.

Đây là giáo viên canh thi của bọn họ hả? Trông vẻ dễ tính.

Sau khi phát bài thi, Thẩm Đường cầm bút lên và cúi đầu bài.

Trên bục giảng, giáo sư Khương giả vờ lơ đãng từ bục giảng xuống, ông cụ bước xuống vô cùng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng bài thi của các học sinh.

Học sinh thể tới tham gia trại đông đương nhiên sẽ quá kém, mấy trăm tinh nước đều tụ tập hết ở nơi , vì , giáo sư Khương hết một lượt và khá hài lòng.

Sau vài phút, bước chân của giáo sư Khương vô thức dừng .

Viết nhanh, chữ rõ ràng, đáp án... chính xác.

Sau khi xong một bài thì nhanh chóng chuyển sang bài tiếp theo, như thể những câu hỏi tính là quá khó đối với cô.

Giáo sư Khương dừng mười mấy phút, đó nhấc chân bắt đầu lên một nữ, khi , ông cụ còn liếc mắt cô bé đang cúi đầu bài, đó lướt qua phần ghi tên ở bài thi.

Khi thấy cái tên “Thẩm Đường” , trong mắt giáo sư Khương lóe lên một tia sáng, ông cụ hề xa lạ với cái tên , đây chính là học sinh duy nhất một câu rưỡi trong hai câu cuối của vòng bán kết .

Cô bé trông ngoan ngoãn hiểu chuyện, tệ, tệ.

Thẩm Đường cúi đầu nghiêm túc bài chú ý tới bên cạnh thêm một , cô vẫn nghiêm túc bài một cách nhanh chóng.

Bạn học ở bên cạnh chú ý tới thời gian giáo viên giám thị dừng lâu, nhưng mà bạn học cũng chỉ phân tâm một lúc, đó cúi đầu tiếp tục bài.

Thẩm Đường xoa xoa bàn tay của , cảm giác dùng tay quá sức nên đau.

Ngay lúc Thẩm Đường đang định rời , thí sinh ở bên cạnh : “Bạn học, chào bẹn, đáp án của câu hỏi cuối cùng trong đề của bạn là gì thế? À thì, chỉ xem xem đáp án của chúng giống mà thôi.”

“Hả?” Thẩm Đường dùng não quá mức, cô mất một lúc sững sờ, đôi mắt to chớp chớp, đó mới : “Đáp án tính là 2.”

“2 ? đáp án tính khác với của đó.”

“À, thế thì cũng rõ, câu hỏi chắc là đúng." Thẩm Đường đáp .

“Ờ, cũng đúng, cảm thấy hình như sai.” Thí sinh lẩm bẩm một câu, đó ngẩng đầu lên : “Cậu tên là gì thế, tên là Mễ Nguyệt, nhỡ chúng thể gặp ở trong đội tuyển quốc gia thì ? Ha ha ha, mặc dù hoang tưởng, nhưng cũng thể đúng , trí tưởng tượng luôn phong phú mà?”

“Ừm, chào , tên là Thẩm Đường.” Thẩm Đường nhẹ trả lời một câu, đó cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc dậy rời .

Loading...