Ta Kinh Doanh Quán Lẩu Tại Mạt Thế - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-08-18 07:46:10
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những sống sót còn kịp loạn trấn áp, vì thế đành ngoan ngoãn xếp hàng tiếp.

Quách Gia bưng hai bát canh và bốn cái bánh ngô về chỗ bố . Sắc mặt ông cụ trông càng tệ hơn, mồ hôi thái dương cứ thế tuôn thèm che giấu.

Quách Gia vội đặt thức ăn xuống để xem xét vết thương cho bố. Cơn đau ngày một tăng, nửa bên mặt của ông Quách sưng vù, chân cũng sưng to như cái bánh bao.

Ông Quách xua tay: “Không , để bố xem con mang gì về nào? Nghe thơm thật đấy.”

Lúc , ông vẫn nhẹ như mà lảng sang chuyện khác.

Quách Gia cố nén nước mắt, mở hộp đựng thức ăn . “Bố uống chút canh nóng , mới múc từ trong nồi , vẫn còn nóng hổi đấy ạ. Bố xem, cả thịt ba chỉ mà đây bố thích ăn nhất .”

“Trông ngon đấy, mà bố đói lắm, con ăn .” Giống như đây, ông Quách đều nhường cho con gái ăn .

“Con lấy hai phần ạ. Chị chủ quán chị từng gặp chúng , con còn bố thương tới nên cố ý cho con hai phần. Bố mau ăn .”

Ông Quách để con gái đút, ông nhận lấy bát canh, dùng thìa khuấy lên mới phát hiện bên còn nhiều đồ ăn kèm.

Nào là ba chỉ bò, thịt cừu cuộn, thịt ba chỉ, rau củ… đủ các loại nguyên liệu kết hợp với , hương vị tươi ngon đến lạ.

Ông múc một thìa canh đưa miệng, dòng nước ấm áp chảy từ cổ họng xuống dày.

Giây phút , ông Quách cảm thấy vết thương dường như còn đau nữa, hương vị nguyên bản của món ăn xoa dịu cơ thể mệt mỏi và đau đớn.

Sau khi uống vài hớp canh, gương mặt vốn tái nhợt của ông ửng hồng lên đôi chút.

“Ngon quá!” Quách Gia nếm thử một miếng, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng kinh ngạc.

ngon.” Ông Quách cũng hùa theo.

Không chỉ họ mà tất cả những sống sót trong căn cứ đều đang đắm chìm trong mỹ vị của đồ ăn, chỉ thấy những tiếng xuýt xoa khen ngợi.

Chờ đến khi đều cơm ăn, trời về chiều năm sáu giờ. Những đặt cơm hộp tới giờ vẫn ăn. Giang Từ múc cho mỗi họ một bát canh nóng, tiện thể cho bánh nướng của họ nồi hâm nóng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-117.html.]

Khi bắt đầu dùng bữa, Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên cũng chỉ còn chút canh nóng, ăn tạm cho qua bữa.

Ăn xong, Giang Từ phát hiện hai nhiệm vụ của đều mới thành một nửa. Cô xem bản đồ, thấy ở một nơi khác vẫn còn vài chấm đỏ.

Hỏi những sống sót mới , lúc đó một bộ phận từ cổng khác của căn cứ. Sau khi tách , họ còn gặp nữa. Chỉ những sống sót đến hỗ trợ rằng nhóm đó hiện đang ở một nhà xưởng vùng ngoại ô.

“Cô Giang, thể phiền cô giúp tìm xem ở bên đó một cô gái tên Dương Mẫn ? Tóc ngắn, da đen, tay chỉ bốn ngón tay.” Lúc , một phụ nữ bước đến với Giang Từ, lời tràn đầy khẩn khoản.

mở đầu, thêm ít sống sót khác tìm đến mặt Giang Từ, cầu xin cô giúp tìm xem bạn bè của họ còn sống .

Giang Từ thở dài một : “Mọi đông như , cũng thể nhớ hết . một tờ giấy ở đây, hãy tên và tên tìm lên, sẽ cố gắng hết sức để tìm giúp, chúng cứ từ từ.”

Nhìn đôi mắt của những sống sót , cuối cùng cô vẫn mềm lòng.

Giang Từ cất tờ giấy chi chít tên , cùng Tống Cẩn Xuyên một nữa lên đường.

Khi chiếc xe máy điện rời khỏi căn cứ bỏ hoang, những sống sót chạy theo họ để lời cảm ơn. Cảm ơn Giang Từ mang đến cho họ hy vọng sống, nếu cô xuất hiện kịp thời, họ cũng thể cầm cự bao lâu.

Bấy giờ là hoàng hôn, chiếc xe máy điện chạy về phía mặt trời lặn. Ánh tà dương màu cam hồng nhuộm cả một trời một màu dịu dàng, kết hợp với mặt đất khô cằn và những tòa nhà đổ nát xung quanh, tạo nên một vẻ kỳ dị.

Vùng ngoại ô cách căn cứ bỏ hoang một quãng khá xa. Chờ đến khi hai tới nhà xưởng bên , bầu trời phủ một màu xám xịt.

Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên vẫn tới nhà xưởng thì đoạn đường cuối cùng còn thích hợp để xe máy điện. Thấy cũng chẳng còn bao xa, Giang Từ dứt khoát thu xe , hai bộ tới đó.

Vừa một đoạn, Giang Từ mơ hồ thấy tiếng chửi rủa và tiếng đ.ấ.m đá.

Tống Cẩn Xuyên bên cạnh cũng thấy rõ, vẻ mặt trở nên cảnh giác. Hôi Hôi lưng Giang Từ cũng ló đầu , đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh về một hướng nào đó.

Họ rón rén bước chân, lặng lẽ tiến về phía phát âm thanh. Đằng một bức tường đổ nát, mấy sống sót đang vây quanh hai đang cuộn tròn mà đ.ấ.m đá túi bụi, miệng còn ngừng chửi bới bẩn thỉu, dường như cướp giật vật tư trong tay đối phương.

Hai đánh trông vẻ là con. Người câm, miệng cố sức há hồi lâu mà chỉ bật vài âm tiết rời rạc.

Cậu con trai gầy, ánh mắt tựa sói con chằm chằm những kẻ mặt. Giây tiếp theo, tát một cái, hai bên má sưng vù nhưng vẫn cố hết sức che chở cho .""

"

Loading...