Ta Kinh Doanh Quán Lẩu Tại Mạt Thế - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-08-19 03:40:51
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thím Mạc Vân vui mừng: “Nhìn cháu tìm một công việc như thím mừng quá. Sau mặc kệ khác thế nào, chỉ cần hai chị em cháu sống là quan trọng hơn tất cả.”

“Cảm ơn thím. Hôm nay bà chủ của cháu tiệm bên cạnh vẫn đang cần tuyển , thím đến thử xem ? Thím việc nhanh nhẹn cần mẫn, công việc thực nhẹ nhàng hơn nhiệm vụ nhiều.”

Thím Mạc Vân thoáng chút động lòng, nhưng nghĩ đến điều gì đó và lắc đầu: “Thôi, già xương yếu , đừng trò cho .”

“Có gì mà hổ chứ? Thím xem, cháu còn thấy hổ nữa là. Ngày mai nhiều đến phỏng vấn lắm, ai cũng tranh đấy. Thím cứ thử xem, phỏng vấn thì nhất, thì về, dù chị Tư Tư nhà lợi hại như , cũng nuôi nổi thím mà.” Mao Tĩnh .

Họ đều thím Mạc Vân là tự trọng, ở nhà rảnh rỗi thực khiến bà khó chịu, nên mới khuyên bà phỏng vấn việc ở tiệm thịt nướng.

Cuối cùng, từ chối , thím Mạc Vân đành đồng ý, định bụng ngày mai sẽ cùng hai chị em nhà họ Mao đến tiệm một chuyến.

Trong khi đó, ở một nơi khác trong căn cứ, gia đình Mao Diệu Tổ tin thì tức đến nghiến răng nghiến lợi. Vết thương Mao Diệu Tổ cuối cùng vẫn tốn một khoản tiền lớn mua thuốc chống viêm, gần như tiêu hết nửa gia sản. Thất bại của bản đủ khiến chán nản, nhưng thành công của đối thủ càng khó chịu hơn.

Gia đình Mao Diệu Tổ diễn giải câu một cách hảo. Hàng ngày, họ chỉ ở trong căn nhà cũ nát, bẩn thỉu mà chửi rủa Mao Thiến Thiến và Mao Tĩnh, nguyền cho hai chị em dị thú và zombie giết, hoặc tiệm lẩu sa thải. Ai còn tưởng hai cô gái là kẻ tàn ác tột cùng, nhưng đều , đó là con gái ruột của họ.

Hổ dữ ăn thịt con, nhưng cũng những kẻ như vợ chồng nhà họ Mao. Những sống sót dần nhận rằng, loại thể hại cả con gái ruột của thì thể kết giao thiết .

Thế là, trong lúc gia đình họ Mao hề , những xung quanh dần dần xa lánh và cô lập họ. Ngay cả “chỗ dựa” mà họ bám cũng chuyện . Vị “chỗ dựa” là một khách hàng trung thành của tiệm lẩu, dám đắc tội với bà chủ Giang và nhân viên của cô, cuối cùng thẳng tay đuổi bố Mao khỏi đội. Dĩ nhiên, đó là chuyện về .

Buổi tối, Giang Từ phát hiện hạt giống mới nhú mầm buổi sáng giờ mọc dài thêm một đoạn.

xổm luống rau, cảnh tượng xanh tươi mơn mởn mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Cuối cùng cô cũng hiểu phần nào tại con yêu thích và trân trọng những mùa màng bội thu đến .

Lúc , Tống Cẩn Xuyên đang kiên nhẫn tưới nước cho đám rau củ. Vì việc, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát và quần túi hộp. Dù ánh đèn mờ ảo, vẫn thể thấy rõ bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, một hình vô cùng hảo.

Ánh mắt của Giang Từ dần rời khỏi luống rau, chuyển sang Tống Cẩn Xuyên, chậm rãi dõi theo từng cử động của .""

""Lúc , nàng chợt hiểu câu “ngắm trai thật sự thể kéo dài tuổi thọ”. Tâm trạng lên, chẳng cũng là một cách để sống lâu hơn ?

Giang Từ cứ ngỡ nấp trong bóng đêm, che giấu ánh mắt kỹ, nào ngờ giác quan của dị năng giả nhạy bén hơn thường. Tưới cây xong, cô phát hiện đến cả vành tai của Tống Cẩn Xuyên cũng đỏ bừng, bèn thắc mắc hỏi: “Nóng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-127.html.]

Tống Cẩn Xuyên cô với ánh mắt phức tạp gật đầu: “Cũng nóng.”

“Vất vả cho , mau rửa mặt nghỉ ngơi .” Giang Từ với vẻ chân thành.

Nhìn Tống Cẩn Xuyên rời , Giang Từ cũng trở về phòng . Vừa phòng, cô liền nhận điều .

Bình thường Hôi Hôi vẫn luôn ngoan ngoãn trong ổ, mà lúc đang ở bên ngoài. Vì Hôi Hôi lưng về phía Giang Từ nên cô thấy nó đang gì.

“Sao chạy ngoài thế ? Trong ổ chán quá ?” Giang Từ tiến gần Hôi Hôi.

Dứt lời, Giang Từ sững sờ tại chỗ. Trước mặt Hôi Hôi là một chú rùa đen nhỏ đang chậm chạp bò tới bò lui.

“Nó... nó đẻ ? Không đúng, đúng, là nở ?” Giang Từ kích động đến mức năng lộn xộn.

Hôi Hôi ngẩng đầu cô một cái, cúi xuống chú rùa con. Giang Từ bỗng cảm nhận từ đôi mắt hạt đậu của nó một niềm vui sướng và sự dịu dàng của . Cô đoán là do hai liên kết, nên cô mới thể cảm nhận cảm xúc của Hôi Hôi.

Một sinh mệnh mới đời khiến Giang Từ cũng vui lây. Cô xổm xuống bên cạnh chú rùa nhỏ, cẩn thận quan sát. Chú rùa tuy nhỏ nhưng vẫn lớn hơn phân nửa so với rùa đen bình thường mà cô từng thấy. Mai và da của nó đều màu xanh lục sẫm. Dáng còn nhanh nhẹn lắm, nó đang xoay đầu ngó xung quanh.

“Mày trông đáng yêu thật đấy.” Giang Từ chọc nhẹ mai của chú rùa con. Có lẽ vì chứng kiến bộ quá trình nó nở , nên bây giờ cô nó với ánh mắt của một con .

Chú rùa nhỏ dường như vui khi khen, nó liền dùng đầu cọ cọ mu bàn tay Giang Từ.

“Nó tên là gì ?” Giang Từ sang Hôi Hôi, hỏi xong chính cô cũng thấy buồn .

Thế nhưng Hôi Hôi tỏ nghiêm túc, nó dùng đầu chỉ về phía Giang Từ. Sau thứ ba, Giang Từ mới hiểu , cô chỉ : “Mày tao đặt tên cho nó ?”

Hôi Hôi gật đầu.

đặt tên cho lắm,” Giang Từ hiếm khi tự giác thừa nhận.

Vậy mà Hôi Hôi vẫn kiên quyết chỉ cô. Hết cách, Giang Từ đành suy nghĩ một lúc : “Hay là... gọi nó là Tiểu Lục Lục nhé?”

Giang Từ tự thấy cái tật hình đặt tên của sửa , nhưng Hôi Hôi vẻ hài lòng, nó liên tục gật đầu với cô.

Loading...