Lúc , lứa khách trong tiệm lẩu nướng đa phần là mới , nồi lẩu còn kịp sôi thì mùi đồ nướng bá đạo át mùi thức ăn còn vương trong phòng.
Quầy nướng của Giang Từ chỉ mới mở nên một bộ phận sống sót vẫn .
Vì , khi họ về phía phát mùi hương và thấy một bàn đầy xiên nướng cùng bia, đặc biệt là những ly bia còn những viên đá vuông đang nổi lềnh bềnh, ai nấy đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
“Đồ nướng? Bia? Thật ? Anh bạn, mấy thứ tìm ở thế?”
“Ở ngay bên ngoài thôi, quầy mới của cô chủ Giang đấy, quầy đồ nướng. Mọi mua thì sớm , cô chủ Giang hôm nay ngày đầu bán thử nghiệm, nguyên liệu chuẩn nhiều .”
Chu Lâm còn dứt lời, những sống sót đang tại chỗ ùa như ong vỡ tổ.
họ vẫn chậm, quầy đồ nướng một hàng dài xếp hàng, Giang Từ cũng từ luống cuống tay chân trở nên thành thạo hơn một chút.
Nhìn hàng dài như vô tận, Giang Từ thở dài một , sang với Tống Cẩn Xuyên: “Xem chúng thuê một nhân viên nướng thịt .”
Tống Cẩn Xuyên còn kịp trả lời, một đàn ông cao lớn trông đến hai mét trong hàng lớn: “Cô chủ, tận thế vợ chồng chuyên mở tiệm đồ nướng đấy.”
Người phụ nữ bên cạnh cũng cao một mét bảy, nhưng mặt chồng, trông vẫn nhỏ bé, e ấp.
Cả hai tuy cao to nhưng tướng mạo hiền lành. Người đàn ông tên là Đỗ Khoa, phụ nữ tên là Phó Vi.
Thấy tự ứng cử, Giang Từ liền bảo họ qua thử tay nghề xem .
Đỗ Khoa nhận lấy xiên nướng từ tay Giang Từ, thuần thục xòe một vốc xiên trong tay thành hình quạt đặt lên vỉ sắt.
Tiếng “xèo xèo” vang lên, đó là động tác rắc gia vị, lật mặt xiên.
Không thể , chỉ cần so sánh thế là thấy ngay sự khác biệt giữa dân chuyên nghiệp và nghiệp dư.
Phó Vi cũng động tác nhanh nhẹn, đó hai vợ chồng phối hợp gần như đồng bộ.
Giang Từ thấy liền quyết định ngay: “Tốt lắm, hai chị hôm nay nhận việc luôn nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-144.html.]
Đỗ Khoa và Phó Vi lập tức , trong mắt ánh lên vẻ vui mừng. Thật hai phỏng vấn họ đều đến nhưng qua vòng cuối, ngờ bây giờ cơ hội việc trướng cô chủ Giang.
Những sống sót đang xếp hàng thấy cảnh , ghen tị đến đỏ cả mắt. Sớm thế họ cũng giơ tay , nướng vài xiên thịt thôi mà, gì khó .
bây giờ hối hận cũng muộn.
Đỗ Khoa và Phó Vi đeo mũ, găng tay và tạp dề mà Giang Từ chuẩn sẵn, quầy nướng với nụ rạng rỡ, bắt đầu công việc mới của .
Giang Từ thoát khỏi công việc nướng thịt bận rộn, thở phào nhẹ nhõm. Cô quá chủ quan . Vốn nghĩ một quầy nướng nho nhỏ vẫn thể quán xuyến , nhưng khi những vết dầu mỡ b.ắ.n đầy , cô thở dài.
Quầy nướng cứ thế chính thức khai trương ở sân ngoài.
Hôm nay nguyên liệu chuẩn nhiều, ý của Giang Từ vốn chỉ là bán thử xem , nên đến hơn sáu giờ chiều, tất cả nguyên liệu ở quầy bán hết sạch, ngay cả hai thùng bia lớn cuối cùng cũng còn một giọt.
Vợ chồng Đỗ Khoa và Phó Vi mời tiệm nghỉ ngơi, tiện thể ăn tối và ký hợp đồng. Lúc đầu hai còn gượng gạo.
Dù họ cũng mới đến, còn là nhờ mặt dày tự ứng cử mới công việc .
Giang Từ và các nhân viên khác đều đối xử với hai vợ chồng thiện, lúc đặt cơm tối, Kiều Nhiên còn cố ý hỏi khẩu vị của hai .
Giang Từ lấy hợp đồng đưa cho họ, bảo họ xem xong thì ký tên, tiện thể còn cảm khái: “Hai chị đến thật sự giúp một việc lớn, ngờ một quầy nướng nhỏ bé nhiều thứ học hỏi đến .”
Phó Vi khen thì ngượng ngùng : “Cô chủ Giang quá khen ạ.”
Giang Từ lắc đầu, thấy hợp đồng ký xong mới : “Sau quầy nướng giao cho hai chị. Dù thế nào nữa, nhất định chú ý vệ sinh, xiên nướng cố gắng đừng để qua ngày hôm , nếu bán hết...”
Nói đến đây, chính Giang Từ cũng khựng một chút, khả năng xem cực kỳ nhỏ, vì đồ trong tiệm ngày nào cũng đủ bán.
“Yên tâm cô chủ, chúng đều hiểu cả. Nếu bán hết, tuyệt đối sẽ để đến ngày hôm . Trước đây chúng quán ăn cũng , sạch sẽ thì khách hàng ăn mới yên tâm chứ ạ.” Phó Vi .""
""Nghe , Giang Từ hài lòng gật đầu: “Phải thế chứ.”
"