“Đây là bắt nạt khác thì là gì? Anh việc đó, gì để chê chứ.” Giang Từ hậm hực : “Anh đừng cả, cứ đưa con gái đến ở tạm trong sân nhà . Đợi tuần ký túc xá công nhân xây xong, hai cha con thể dọn thẳng đó.”
Đổng Hưng Vũ mấp máy môi định từ chối, nhưng nghĩ đến con gái mới khỏe đám nhãi ranh đánh cho một trận, đúng lúc cơ thể còn yếu, thật sự thể theo ông bôn ba khắp nơi nữa. Có một chỗ ở định lúc thì còn gì bằng.
Dường như sự khó xử của Đổng Hưng Vũ, Giang Từ cũng nhiều, lập tức xoay sân, hiệu cho ông đưa con gái .
Đổng Hưng Vũ do dự vài phút cũng gọi con gái, cùng sân nhà Giang Từ.
“Mấy ngày tới chúng ở tạm nhà cô Giang nhé, con nhớ chạm đồ đạc trong nhà lung tung, cũng đừng lộn xộn.” Mặc dù Đổng Diệp vốn ngoan, nhưng Đổng Hưng Vũ vẫn dặn dò vài câu.
Đổng Diệp chút lo lắng, cô bé gật đầu, siết c.h.ặ.t t.a.y ba .
“Con đừng sợ quá, cô Giang là .” Nhận sự căng thẳng của con gái, Đổng Hưng Vũ an ủi.
Vừa bước tiểu viện, hai cha con nhận sự khác biệt giữa nơi và bên ngoài, cứ như thể họ bước một thế giới khác.
Mắt Đổng Diệp lập tức sáng lên, cô bé kéo c.h.ặ.t t.a.y ba, lí nhí : “Ba ơi, ở đây quá.”
Sân còn phòng trống cho ở, Giang Từ đành sắp xếp cho họ ở một căn phòng trống trong sân .
Giang Từ đẩy cửa một căn phòng . Nơi ở nên đồ đạc bên trong vẫn còn nguyên sơ, nhiều thứ, nhưng để ở thì thành vấn đề.
Giang Từ còn kê thêm một chiếc giường xếp phòng, nghĩ bụng hai cha con họ thể mỗi một giường, dù thì cô bé trông cũng lớn .
Đổng Hưng Vũ lời cảm ơn với Giang Từ thứ bao nhiêu. Đổng Diệp trông vẻ nhút nhát, nhưng cũng lí nhí cảm ơn Giang Từ.
Nhìn cô bé gầy gò yếu ớt mặt, ánh mắt Giang Từ cũng dịu .
Trên mặt Đổng Diệp vẫn còn những vết bầm tím do đánh, trông càng thêm đáng sợ gương mặt vốn xanh xao của cô bé.
Chuyện khiến Giang Từ nhớ đến hàng xóm ở quê, một cô bé mới học cấp hai sống ở tầng nhà cô. Cô bé cũng tính tình điềm đạm, ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng .
từ ngày nào, mỗi cô bé học về, thêm những vết thương lớn nhỏ, vết véo, vết tàn t.h.u.ố.c lá dí .
Lúc đó Giang Từ đang học cấp ba, thời gian sinh hoạt lệch nên chỉ thỉnh thoảng mới gặp. Mỗi khi thấy Giang Từ , cô bé theo bản năng kéo áo xuống để che vết thương, vì Giang Từ cũng đành coi như thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-150.html.]
Một hôm, cô học tối về thì bắt gặp cô bé đang ở hành lang thầm.
Giang Từ đưa cho cô bé một tờ khăn giấy, hỏi xem chuyện gì.
Có lẽ sự quan tâm của Giang Từ khiến cô bé cảm thấy ấm lòng, cô bé đứt quãng kể chuyện của .
Cô bé gặp bạo lực học đường. Một đám nữ sinh vô cớ bắt đầu nhắm cô, cứ tan học là kéo cô nhà vệ sinh hoặc sân thể dục để lăng mạ, nhục.
Cô bé cầu cứu giáo viên thì giáo viên chọn cách hòa giải cho qua chuyện. Cô bé với phụ thì họ buông một câu kinh điển: “Tại nó chỉ bắt nạt con mà bắt nạt đứa khác?”
Nghe đến đây, Giang Từ khẽ nhíu mày, nhưng khi đó cô cũng chỉ là một học sinh cấp ba, gặp chuyện ngoài tìm thầy cô thì cũng chỉ tìm phụ , chẳng .
Không đợi cô gì, của cô bé mở cửa gọi con về.
Lần gặp mặt vội vàng đó cứ thế trôi qua. Lần tiếp theo tin về cô bé, là khi Giang Từ kể rằng cô bé nhảy lầu ở trường.
Nhắc đến cô bé đó, trong lời của Giang tràn đầy tiếc nuối.
Còn Giang Từ thì sững sờ hồi lâu. Một nỗi bi thương và sợ hãi tột cùng bỗng chốc càn quét nội tâm cô, khiến hốc mắt cô dần đỏ lên.
Ngày hôm đó, những lời cô bé với cô lẽ chính là một lời cầu cứu. Vì cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ về cô bé , trong lòng cô luôn một cảm giác tự trách mơ hồ.
Dòng suy nghĩ cắt đứt, Giang Từ vỗ vỗ đầu cô bé: “Đừng sợ, gặp loại như , cứ nhảy dựng lên đập nát đầu nó .”
Cô bé mím môi nhẹ, cuối cùng cũng còn căng thẳng như .
“Cô Giang, hôm nay để quán phụ một tay nhé. Không gì mà cứ ở thế yên tâm.” Đổng Hưng Vũ .
“Cũng .” Giang Từ nghĩ nghĩ, cô cũng đang rầu vì thiếu , liền gật đầu đồng ý: “Vậy buổi trưa cứ ăn cùng các nhân viên khác, mang một phần về cho con bé.”
“Không cần cô Giang.” Đổng Hưng Vũ vội : “Ở đây phiền cô nhiều .”
“Hay là thế , Tiểu Diệp cũng giúp cô một việc ?” Giang Từ cúi xuống với Đổng Diệp.
Cách gọi “Tiểu Diệp” khiến cô bé cảm thấy thiết, nên bất giác gật đầu.
“Vậy con giúp cô đóng gói khoai tây nhé.” Giang Từ nghĩ một lát với Đổng Diệp.