Vừa bước căn cứ nhỏ , họ liền thấy đủ loại thú biến dị lột da đang phơi một sân trống.
Sắc mặt họ đổi. “Nguyên liệu của các … chính là thịt của đám thú biến dị ?”
Ứng Hồ gật đầu. “ , là hàng chúng tốn chín trâu hai hổ sức mới săn về đấy.”
“ mà, thú biến dị là ăn ?” Một khác nhịn lên tiếng, giọng chút bất mãn. “Trong thịt chúng chứa ít độc tố, những ăn đều c.h.ế.t cả .”
“Đó là do qua xử lý. Nguyên liệu của chúng đều xử lý nghiêm ngặt, còn dị năng giả thanh lọc độc tố trong thịt nữa .” Ứng Hồ kiên nhẫn giải thích. “Cậu những xem, ăn ngon lành kìa.”
Nhìn theo hướng tay Ứng Hồ chỉ, quả nhiên, trong một căn phòng, mấy bàn khách đang ăn những xiên thịt thú biến dị với vẻ mặt say sưa. Trên bàn của họ vẫn còn những xiên thịt nướng, những lát thịt màu sẫm và ngả tím, qua hề hấp dẫn chút nào.
trong thời mạt thế, thể nếm hương vị lẩu là thỏa mãn lắm , tuy chút thất vọng nhưng họ cũng nên đòi hỏi quá cao.
Ứng Hồ họ còn lo lắng nên cố tình dẫn họ đến nơi gia công thịt. Quả nhiên một dị năng giả đang dùng dị năng để loại bỏ độc tố của thú biến dị.
Những lát thịt vốn ánh lên lục quang mờ ảo lập tức biến thành màu tím đen mà họ thấy lúc .
Thôi thì dù cũng đến đây , họ vẫn thử một xem . Hơn nữa, thấy những ăn ngon lành như , chắc là vấn đề gì.”
“Nụ mặt Ứng Hồ càng tươi hơn, dẫn mấy quán: “Chỗ chúng , nước lẩu giá một viên tinh hạch cấp bảy, còn thịt thái lát thì một mâm giá một viên tinh hạch cấp sáu.”
Vừa giá, những sống sót đều lè lưỡi. Dù hỏi giá từ nhưng lúc họ vẫn thấy quá đắt, đặc biệt là phần nước lẩu còn đắt hơn cả thịt.
“Đó là nước cốt lẩu bơ chính gốc đấy. Mười năm tận thế , cũng chỉ quán chúng mới loại lẩu bơ chính gốc , ăn một là ngay.” Ứng Hồ thấy tiếng xì xào bàn tán của mấy sống sót, bèn lên tiếng giải thích.
Mấy sống sót liếc sang bàn bên cạnh thấy cũng chỉ lèo tèo vài miếng thịt, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng trả tinh hạch.
Chẳng mấy chốc, một nồi lẩu bưng lên, kèm theo đó là hai đĩa thịt biến dị thú. Thịt đặt lên bàn, mấy sống sót ngửi thấy một mùi tanh xộc thẳng mũi.
Họ bất giác cau mày, ngả . Không chỉ thịt, nồi nước lẩu cũng trong veo, lỏng bỏng, mặt chỉ lềnh phềnh vài giọt dầu.
Nhúng thịt nồi chẳng khác nào luộc thịt với nước lã, thịt dai tanh, nước lẩu thì chỉ một vị bơ bò nhàn nhạt. Vậy thì cái mùi thơm nức mũi mà họ ngửi khi bước cửa rốt cuộc là từ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-173.html.]
Bữa ăn khiến những sống sót vô cùng thất vọng. Hóa quán lẩu chỉ thế, ngon như lời đồn bên ngoài, còn tốn của họ ít tinh hạch.
Lúc về, mặt mày ai nấy đều đen như đ.í.t nồi.
Ứng Hồ tiễn hết khách xong, liền đếm tinh hạch trong túi, đến thấy Tổ quốc.
“Vẫn là cách, xin ít nước lẩu thừa của quán , dựa nó mà chúng kiếm ít đấy.” Một đàn ông khác ha hả, khoác vai Ứng Hồ.
Ứng Hồ hừ lạnh một tiếng: “Bà chủ Giang đó cũng thật ngốc, trong tay của như mà chỉ kiếm từng đồng bạc lẻ, đúng là đồ chẳng tầm .”
Nói , sang mấy bàn vẫn còn đang ăn lẩu trong phòng hô lớn: “Được , khách hết , cần diễn nữa. Nhớ trả đạo cụ, đừng hỏng.”
Mấy bàn sống sót còn đang tỏ vẻ say sưa hưởng thụ liền lập tức biến sắc, vội vàng nhổ thức ăn trong miệng .
“Tanh quá mất,” một ghét bỏ .
“Đừng ăn, độc tố còn lọc sạch , ăn nhiều coi chừng toi mạng.” Thấy một trai trẻ mới đến đang tranh thủ nhét miếng thịt miệng, một sống sót khác bụng nhắc nhở.
“Hả? lúc nãy Ứng chẳng độc tố lọc sạch ?” Chàng trai mới đến ngơ ngác hỏi.
“Ngốc , đấy là lừa thôi. Không thì ai đến đây tiêu tiền. Với nếu độc tố mà lọc hết thì chúng sớm thịt ăn , cần gì đợi đến bây giờ?”
Chàng trai trẻ vội vàng nhổ miếng thịt trong miệng , định lấy nước bên cạnh để súc miệng.
“Khoan , nước đó cũng độc đấy, lát nữa uống dung dịch dinh dưỡng .” Người đối diện ném một tin động trời.
Ngụm nước miệng trai phun hết ngoài.
“Cậu gì hết ? Thế đến đây gì?”
“… chỉ kiếm chút tinh hạch để nuôi em gái.” Chàng trai trẻ lắp bắp .
Người đối diện im lặng một lúc nhỏ giọng : “Đây là chuyện thất đức, đừng nữa thì hơn. Về sớm .”
Nói xong, đó lưng bỏ , để trai trẻ ngây tại chỗ.