Nói xong, cô chuẩn rời , nhưng Nguyên Mẫn giường nhẹ nhàng níu tay cô . Bà gì đó, nhưng lúc rõ ràng là thể, chỉ đành siết c.h.ặ.t t.a.y cô.
Giang Từ bà, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà an ủi: “Sẽ khỏe cả thôi. Sau hoan nghênh đến quán lẩu của , sẽ cho hai nếm thử thế nào mới là lẩu đích thực.”
Nguyên Mẫn vẫn thể chuyện gật đầu, nhưng một giọt nước mắt từ từ lăn dài khoé mắt bà.
“… cảm ơn cô thế nào nữa.” Giọng bác Lý nghẹn ngào. Khi ba chữ “quán lẩu” từ miệng Giang Từ, ông còn tức giận nữa, đó là lòng ơn vô hạn, hận thể trâu ngựa báo đáp cô.
Ngay đó, ông lấy một vốc tinh hạch từ trong túi định đưa cho Giang Từ, nhưng cô từ chối.
“Nói thì còn cảm ơn ông vì tin tưởng, bằng lòng để thử nghiệm. Coi như túi táo đỏ là thù lao .” Giang Từ kiên quyết từ chối. Trước đó cô hai vợ chồng họ tốn ít tinh hạch để chữa bệnh, nếu giờ nhận của họ nhiều như thì họ sống thế nào.
Hơn nữa, bác Lý là , bản khó khăn như mà vẫn còn nghĩ đến việc nhắc nhở họ đừng để lừa, nên Giang Từ cũng sẵn lòng giúp một tay.
Hai vợ chồng đều đỏ hoe mắt, rằng Giang Từ đang thật lòng giúp đỡ .
Giang Từ xua xua tay, để một tờ rơi quảng cáo rời khỏi căn phòng nhỏ.
Thấy ngoài cửa ít sống sót, Giang Từ bèn phát cho mỗi một tờ rơi.Mọi nhớ kỹ, ở thành phố C một quán lẩu hàng ngon giá rẻ, thịt dê, thịt bò, thịt heo chính gốc cùng rau củ tươi ngon, hàng hiếm cũng bán. Đừng để lừa nữa nhé, thịt biến dị thú thật sự ăn , cũng cách nào loại bỏ độc tố cả. Trừ quán ở thành phố C , tất cả các tiệm lẩu khác đều là giả.”
Giang Từ giải thích rõ ràng quảng cáo cho quán của xong xuôi, mới cùng Tống Cẩn Xuyên xuống lầu.
Bác Lý đuổi theo tiễn cô nhưng Giang Từ ngăn . Cô lưng về phía ông, vẫy vẫy tay, dáng vẻ vô cùng phóng khoáng.
Bác Lý ngây tại chỗ, ngờ lòng nhất thời của nhận hồi báo lớn đến .
“Bác Lý, cô gái đó phận thế nào ? Sao lợi hại thế?” Một sống sót vây xem bên ngoài lên tiếng hỏi. Cảnh tượng gây chấn động đến mức bây giờ họ vẫn hết bàng hoàng.
“Là bà chủ quán lẩu ở thành phố C. Nghe ở đây quán giả mạo nên cố tình đến xem, cái quán giả mạo đó xử lý .” Bác Lý giấu giếm, kể sơ qua chuyện mới về phòng.
Lúc Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên xuống lầu, nhóm của đàn ông râu quai nón vẫn xa. Thấy họ tới, đó liền tiến gần.
Thực lúc Giang Từ chữa trị, nhóm của họ cũng lén lên xem vài , đó kể cảnh tượng thấy cho đồng đội .
Nhờ , độ tin cậy của Giang Từ tăng lên ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-183.html.]
“Giang lão bản, vợ của vị ?” Người râu quai nón hỏi.
“Độc tố thải hết, giờ chỉ cần bồi bổ cẩn thận là .” Giang Từ thành thật trả lời.
Nói xong, cô để ý thấy một đàn ông vết sẹo rõ rệt kéo dài từ thái dương xuống má trong nhóm lộ vẻ kích động.Loại độc tố thật sự thể thải ?”
Giang Từ gật đầu. Nếu lúc cô vẫn còn chắc chắn, thì bây giờ khi tự tay thử, cô mới phát hiện cách khả thi.
“Nhà cũng bệnh ?” Giang Từ đàn ông mặt sẹo.
Người đó nặng nề gật đầu: “Tình trạng cũng tương tự như vợ của , lẽ còn nghiêm trọng hơn một chút. Là con gái .”
“Dẫn xem thử.”
Vốn dĩ Giang Từ cũng đang ý định chiêu mộ những dị năng giả năng lực tồi .
Mấy gật đầu, dẫn Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên đến khu trại của .
“Vậy là các ở trong căn cứ ?”
Người đàn ông bộ râu quai nón kể sơ qua tình hình bên cho Giang Từ .
Vì chịu sự đối xử bất công, họ cùng rời khỏi căn cứ, tạm thời trú ngụ trong một hang động ở ngoại ô thành phố D. Họ tự lực cánh sinh, nhưng vì quá nôn nóng tìm kế sinh nhai nên lừa.
Giang Từ gật đầu tỏ vẻ hiểu, cũng hỏi thêm họ gặp chuyện gì.
Hang động của họ ở cách tiệm lẩu giả mạo lúc xa. Nơi đây là những dãy núi trập trùng nối tiếp , chỉ điều bây giờ núi trơ trụi, chỉ còn vài cây khô héo. Đường về cơ bản đều là lối mòn dốc ngược, khó , cũng chính vì mà hang động tương đối an .
Cuối cùng, họ còn leo lên một con dốc gần như thẳng . Tuy vách đá đục thành bậc thang, bên cạnh còn một sợi dây thừng để vịn, nhưng Giang Từ vẫn cảm thấy vất vả, bởi đây là loại vận động mà cô kém nhất.
“Để cõng em.”
lúc , Tống Cẩn Xuyên đang bên cạnh bỗng xổm xuống mặt cô, khẽ nghiêng đầu Giang Từ.
“Thế , cõng còn leo con dốc thế nữa.” Dù trong lòng chút rung động, Giang Từ vẫn lắc đầu từ chối.