Ta Kinh Doanh Quán Lẩu Tại Mạt Thế - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-08-19 03:44:43
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh kéo thấp vành mũ, cuối cùng hạ quyết tâm: “Được, sẽ thử.”

Lần tuyển dụng , Giang Từ mấy câu hỏi để kiểm tra mức độ quen thuộc của các ứng viên với cây trồng và vật nuôi.

Đối với Triệu Bình, mấy câu hỏi đều khá đơn giản, nhanh chóng trả lời xong và nộp bài.

Không gì bất ngờ, qua vòng kiểm tra kiến thức đầu tiên. Đến vòng phỏng vấn thứ hai, còn vơi hơn một nửa.

Đến lượt Triệu Bình, giọng trầm cùng cách trả lời vội hoảng của khiến Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên hài lòng. Bài kiểm tra đó cũng chỉ Triệu Bình đạt điểm tối đa.

“Anh thể cởi khẩu trang ?” Giang Từ hỏi. Tuy hài lòng với sống sót tên Triệu Bình , nhưng vì đối phương cứ đội mũ và đeo khẩu trang suốt buổi nên cô vẫn cần xác nhận.

Triệu Bình sững , nhưng vẫn từ từ tháo mũ và khẩu trang xuống.

Giang Từ ngờ lớp khẩu trang là một khuôn mặt như . hề để lộ cảm xúc gì khác, chỉ bình tĩnh gật đầu: “Được , phiền ngoài chờ kết quả một lát.”

Triệu Bình ngờ đối phương hề tỏ thương hại ghê tởm như những khác. Sự bình tĩnh của cô khiến trong thoáng chốc ngỡ rằng cũng chỉ là một bình thường.

Anh thất thần đất trống bên cạnh. Mãi cho đến khi thấy tên gọi nữa, mới bừng tỉnh.

... nhận ?” Triệu Bình bộ đồng phục lao động phát tay mà vẫn dám tin.

“Tốt quá !” Triệu Bình là kín đáo, nhưng bạn bè bên cạnh thì giấu cảm xúc, lập tức reo hò.

Tiếng ồn ào ở đây thu hút ánh mắt của những sống sót gần đó. Mọi đàn ông chọn, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị.”

“Triệu Bình nhanh chóng trấn tĩnh , cùng những sống sót khác đăng ký một phòng trong ký túc xá công nhân.

Sau khi điền xong thông tin và nhận chìa khoá, Triệu Bình về căn cứ cùng đồng đội.

Chuyến vốn dĩ là để cả đội nghỉ ngơi khi thành nhiệm vụ, ngờ Triệu Bình cơ duyên như .

Mấy năm nay, đồng đội đều thấy rõ Triệu Bình sống chật vật . Quần áo vá chằng vá đụp cũng nỡ , tinh hạch liều mạng kiếm đều đổ dồn việc nuôi nấng tám đứa trẻ.

Thực chất, trong tám đứa trẻ đứa nào là con ruột của Triệu Bình. Tất cả đều là những đứa trẻ lang thang nhặt , hoặc là con của những đồng đội hy sinh mà cố tình tìm về từ cô nhi viện khi thảm hoạ ập đến.

Khó mà một như là quá bụng cố chấp đến ngốc nghếch, nhưng ít nhất, là một .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-203.html.]

“Đợi lúc nào rảnh rỗi, nhiệm vụ cùng bọn nhé.” Các đồng đội ríu rít , ai cũng mừng cho .

“Xin .” Nghĩ đến đây, giọng Triệu Bình chùng xuống, “Có lẽ thể tham gia nhiều nhiệm vụ của đội nữa .”

“Có gì xin , thấy sống hơn là chúng mừng thật sự . Lão Triệu , năng lực, thủ cũng giỏi, cần sống dè dặt như . Đã là thời mạt thế , đứa nào ngứa mắt thì đập nó thôi. Mấy vết sẹo của chính là huân chương của hùng đấy.” Một đồng đội .

Triệu Bình mỉm , nụ thoáng chút nhẹ nhõm.

Ngày hôm , khi Triệu Bình dẫn theo bọn trẻ chuyển nhà đến nơi ở mới, thu hút ít ánh . Có lẽ từng thấy một lớn nào cùng tận tám đứa trẻ như .

Đứa lớn nhất mười sáu tuổi, đứa nhỏ nhất mới lên năm, trong tay còn ôm một cái bọc nhỏ, lảo đảo theo Triệu Bình.

“Anh nhiều con thế ?” Giang Từ khỏi kinh ngạc khi thấy đội hình “hùng hậu” . Đây là gia đình đông con nhất mà cô từng thấy ở thời mạt thế.

.” Triệu Bình vác một cái túi lớn, thấy Giang Từ thì đặt đồ trong tay xuống, “Bọn trẻ ngoan lắm, sẽ ồn .”

“Không , ký túc xá của chúng cách âm lắm. Hơn nữa nhà đông con thế , mấy đứa lớn thể phụ giúp đóng gói rau củ, ngày nào cũng kiếm điểm tích lũy đấy.” Giang Từ cô bé năm tuổi, tuy trông gầy gò nhưng quần áo vẫn sạch sẽ.

Làm đến mức , đủ thấy ngày thường Triệu Bình chăm sóc chúng chu đáo.

“Cháu thể giúp ạ, cháu khoẻ lắm.” Cô bé lớn nhất vội bước lên một bước .

Giang Từ gật đầu, “Được, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho các cháu. Thôi phiền các ngươi chuyển nhà nữa, mau thu xếp thoả , lát nữa qua tìm giấy tờ tuỳ .”

Triệu Bình gật đầu, vác chiếc túi lớn của lên, dẫn tám đứa trẻ tiếp.

Bấy giờ trời còn sớm, một vài công nhân vẫn còn ở ký túc xá, thấy mấy Triệu Bình thì nhiệt tình chào hỏi.

Không khí nơi đây dễ chịu hơn trong căn cứ cũ nhiều.

Ở căn cứ, một cái giường lớn đến mấy chục chen chúc, nào nấy một tính, chẳng lúc nào cũng hoà thuận. Nhà vì đông con, chiếm hết hai giường nên thường xuyên những kẻ chướng mắt buông lời cay nghiệt.

ở đây, họ cảm nhận những gương mặt tươi , sự thiện và chào đón.

“Có cần giúp ?” Một sống sót nhiệt tình khác bước tới hỏi, và chẳng cần đợi Triệu Bình trả lời, đó đỡ lấy mấy túi đồ tay lũ trẻ thẳng lên lầu.

Không chỉ tám đứa trẻ, mà ngay cả Triệu Bình cũng bất giác mỉm .

Loading...