Chúng vẫn còn nhớ phụ nữ trong căn cứ cũ, chỉ cần chúng mở miệng chuyện là bà sẽ hét lên chửi mắng, bảo chúng ồn ào, trong khi rõ ràng chúng chỉ thầm một câu, thậm chí còn to bằng tiếng chửi của bà .
Bây giờ, ngay cả cô em gái năm tuổi cũng rằng chuyện lớn tiếng, nhất là nên gì.Không , ở đây các con thể chuyện, chỉ cần la hét ầm ĩ ảnh hưởng đến khác là .” Triệu Bình thấy vẻ mặt rụt rè của bọn trẻ, liền lên tiếng.
Bọn trẻ lập tức nhoẻn miệng , cô con gái út kéo áo Triệu Bình: “Ba ơi, con thích nơi lắm.”
Mấy đĩa thức ăn lớn bày bàn, mỗi đứa một bát cơm trắng tinh. Đây là bữa ăn xa hoa nhất mà chúng ăn trong suốt những năm tận thế.
Trong mấy món ăn bàn, một món rau, còn đều là thịt.
Bọn trẻ dù đồ ăn mà nuốt nước bọt ừng ực nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ Triệu Bình cho phép. Nghe “Ăn cơm ” xong, chúng mới bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Bởi vì nhiều năm dùng đũa, hoặc đứa từng dùng bao giờ, nên ai cũng chút lóng ngóng.
những điều đó quan trọng, quan trọng là đồ ăn quá ngon, ngon đến mức chúng tài nào dừng .”
“Khi gia đình Triệu Bình đang dần quen với cuộc sống ở Thành Ẩm Thực thì cũng đến lúc Giang Từ đón Lư Đông Mai.
Lúc Giang Từ lái xe điện đến căn cứ Mặt Trời Mọc, cô nhận bầu khí ở đây khác .
Trưởng căn cứ tin Giang Từ đến liền vội vàng bỏ dở công việc đang bận để đón.
“Bác sĩ Lư vẫn còn ở bên khu cách ly. Mấy ngày nay thật sự vất vả cho cô , các bệnh nhân đều bình phục .” Trưởng căn cứ bên cạnh Giang Từ : “Căn cứ của chúng hiếm lắm mới một vị bác sĩ giỏi như , nên ít sống sót đều xếp hàng chờ cô khám bệnh. sợ bác sĩ Lư mệt mỏi quá sức nên từ chối giúp nhiều trường hợp nguy cấp, chỉ ưu tiên khám cho những ca thật sự khẩn cấp thôi.”
Thấy ánh mắt của Giang Từ, trưởng căn cứ vội thêm: “Đương nhiên là họ đều trả bằng tinh hạch, để bác sĩ Lư chịu thiệt .”
Giang Từ gật đầu, lúc mới thấy hài lòng.
Khi Giang Từ cùng trưởng căn cứ đến khu cách ly, cô nhận thấy nơi đổi ít so với lúc họ mới tới. Mọi thứ dọn dẹp ngăn nắp, nhà cửa cũng sửa sang . Ít nhất thì chỗ ở khang trang và sạch sẽ hơn nhiều. Giang Từ còn ngửi thấy cả mùi thuốc sát trùng trong khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-207.html.]
Trước bàn việc của Lư Đông Mai vẫn còn vài sống sót đang xếp hàng, ai cũng tranh thủ lúc vị bác sĩ còn ở đây để khám bệnh.
Trong đó, cả một bệnh nhân từng cùng nhà lặn lội ngàn dặm xa xôi đến cầu cứu cô. Giang Từ thể thấy mắt Lư Đông Mai sáng lên.
khi tin nhà của bệnh nhân qua đời, đôi mắt Lư Đông Mai rưng rưng, cảm thán sự đời vô thường.
Chờ Lư Đông Mai khám xong cho , Giang Từ mới bước tới. Dù chút mệt mỏi, nhưng trông cô vẻ vui vẻ với công việc .
“Cô Giang.” Lư Đông Mai mỉm khi thấy Giang Từ.
Giang Từ đặt hộp cơm tay xuống, “Mấy ngày nay chắc cô ăn ngon miệng , vất vả cho cô quá. mang đồ ăn trong tiệm đến cho cô đây, tranh thủ ăn lúc còn nóng nhé.”
Lư Đông Mai cũng khách sáo, cô nhận lấy hộp cơm mở . Đó là món cơm bò sốt trứng non mà ngày thường cô thích. Dù gần năm mươi tuổi, Lư Đông Mai vẫn tươi như một cô bé quà, “Cảm ơn cô nhé, thèm món lâu lắm .”
“Ở đây còn quên đồ gì chứ?” Ăn cơm xong, hai bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thật đồ đạc cũng nhiều, chỉ thuốc men Lư Đông Mai tự mang đến và một ít vật dụng cá nhân Giang Từ để cho cô.
Lư Đông Mai đầu một lượt, “Không còn gì , chúng thôi.”
Lúc họ rời , trưởng căn cứ, các lãnh đạo cấp cao cùng nhiều sống sót từng chịu ân huệ của Giang Từ và Lư Đông Mai đều tiễn.
Giang Từ còn thấy cả Đàm Tử Nghi và bố trong đám đông. Không ngóng ở rằng Giang Từ thích đồ trang sức nên tìm một ít món đồ , đựng trong một cái túi đưa hết cho cô.
Về đến nơi, Giang Từ mở xem, bên trong còn cả một chiếc vòng cổ mặt ngọc bích to bằng trứng bồ câu, lấp lánh vô cùng bắt mắt. Giang Từ cũng dám đeo ngoài, vì nó quá thu hút sự chú ý. Hơn nữa, cô cảm thấy thứ chỉ hợp với những ngôi lộng lẫy thảm đỏ, nếu cô mà đeo đường thì sẽ khoa trương lắm.
Tất cả những thứ đều cô cất gian của . Cô dành riêng một góc để chứa vàng bạc châu báu, và bây giờ lượng khá đáng kể.
Trên đường về, Lư Đông Mai định đưa cho Giang Từ tinh hạch kiếm , nhưng Giang Từ bảo cô tự giữ lấy, “Đây là do cô dùng bản lĩnh của kiếm , đưa cho gì? Cứ coi như tiền thưởng cho chuyến công tác .”
"