“Sao cô Giang, virus kiểm soát hết ?” Tạ Linh hỏi ngay về tiến triển của chuyến dài ngày .
“Đã kiểm soát . Giờ chỉ cần tự chú ý hơn một chút thì cuộc khủng hoảng xem như qua .” Gương mặt Giang Từ cũng ánh lên nụ , nhiệm vụ là nhiệm vụ tốn nhiều thời gian nhất của cô.
“Vậy thì quá .” Tạ Linh cũng thật tâm.
So với trận dịch bệnh mấy năm , c.h.ế.t vì bệnh ít hơn nhiều.
Ánh mắt Tạ Linh Giang Từ lấp lánh như ánh . Sự xuất hiện của Giang Từ đối với những sống sót mà , là một điều may mắn tuyệt đối. Vì , cô cảm thấy giao căn cứ cho Giang Từ cũng là vinh hạnh của họ.
Tuy nhiên, cô thúc giục Giang Từ đưa câu trả lời ngay, mà cùng cô thu dọn lều trại trong căn cứ. Mọi đều xúm giúp đỡ, chẳng mấy chốc dọn dẹp xong xuôi.
Đội ngũ y tế lên xe đầy đủ, Giang Từ là cùng. Vừa đầu , cô thấy một đám đang tha thiết , cô nhịn mà bật : “Xe của chở nhiều thế , với căn cứ bên cũng xây xong, ráng chờ một thời gian nhé.”
Giang Từ thấy mắt lập tức sáng rỡ, đó ai nấy đều nở nụ tươi.Vậy là, bà chủ Giang, cô đồng ý nhận chúng ?” Tạ Linh mặt cất tiếng hỏi.
Giang Từ gật đầu: “ , nhưng chuẩn tinh thần việc chăm chỉ đấy nhé.”
“Không thành vấn đề! Chúng sẵn lòng việc!” Giọng của những sống sót lớn đến mức như thổi bay cả nóc nhà.
Giang Từ xoa xoa tai. “Được . Tuyến đường sắt của cũng công. Đến lúc đó sẽ thông báo, cứ tàu hỏa đến là . Mọi suy nghĩ cho kỹ, sẽ chỉ phát triển ở thành phố C, nghĩa là sẽ còn cơ hội về nơi nữa .”
Dứt lời, Giang Từ thấy những sống sót gật đầu chút do dự. Thực , phần lớn bọn họ của thành phố , mà chỉ theo chân khác đến đây định cư khi tận thế xảy .
Tuy nơi vẫn khiến họ chút lưu luyến, nhưng họ cũng tin rằng cuộc sống khi theo Giang Từ chắc chắn sẽ hơn hiện tại nhiều.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Giang Từ lên xe trở về cùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-220.html.]
Tạ Linh và những khác tiễn họ một đoạn xa mới dừng bước. Giang Từ ngoảnh đầu , lòng đầy cảm khái. Chẳng từ bao giờ, cô quá nhiều ràng buộc tại thành phố xa lạ .
Trên đường về, Giang Từ thấy ít đoạn đường sắt vẫn còn đang rào chắn. Mới vài ngày , hệ thống thông báo cho cô rằng đường sắt và tàu hỏa xây dựng xong, chỉ chờ cô thành bước cuối cùng là đặt tên và cắt băng khánh thành.
Giang Từ ngờ hệ thống giàu tính nghi thức đến , còn cả màn cắt băng mặt .
cô cũng thích cảm giác tự khám phá những bất ngờ , nhất là khi nhiệm vụ ròng rã suốt hai tháng trời.
Sau khi thành, hệ thống cũng báo cho cô cửa hàng thức ăn nhanh mở khóa.
Giang Từ đặt nó ngay cạnh cửa hàng bữa sáng. Vô hình trung, Xan Ẩm Thành của cô ngày càng lớn mạnh.
Đón xong, Giang Từ nóng lòng về nhà, chạy xe suốt đêm để về Xan Ẩm Thành.
Từ xa trông thấy tường thành của Xan Ẩm Thành, ai nấy đều cảm giác như trở về nhà.
Đi từ cổng lớn, thể thấy ánh đèn sáng rực bên trong, tạo thành một sự đối lập rõ rệt với cảnh hoang vu của thế giới bên ngoài.
Giang Từ vươn vai: “Cuối cùng cũng về nhà .”
“À , lương và trợ cấp hai tháng nay đều chuyển thẻ tích điểm của đó. Mọi thể dùng để ăn ở nhà ăn hoặc mua vật tư. Vì tình hình đặc thù, thời gian qua nhà ăn uống ở nhà ăn đều ghi sổ, lúc đó nhớ dùng tích điểm để thanh toán nhé.” Giang Từ với xe: “Khoảng thời gian vất vả thật , đây là phúc lợi công tác dành cho . Tích điểm cũng chuyển , nghỉ ba ngày, ba ngày nhớ đến bệnh viện báo danh.”
Ngay đó, mấy chục chiếc túi giống hệt xuất hiện bên chân cô. Bên trong là rau củ và thịt. Đàn lợn con trong nông trường sớm lớn thành lợn trưởng thành, sinh lợn con mới. Thịt của những con lợn trưởng thành đưa kho của nông trường, và giờ đang trong gian của Giang Từ.
Giang Từ phân chia sẵn đường , mỗi đều một miếng thịt lợn nặng chừng ba đến năm cân, cùng một túi rau củ đủ loại.
Các thành viên trong đoàn y tế ai nấy đều vui mừng khi nhận phúc lợi. Đây đều là những thứ mà tận thế dùng tinh hạch cũng chắc mua . Bà chủ của họ tay thật hào phóng.