Lúc đó, mặc một đồ rằn ri, mang vũ khí , ngay cạnh trưởng căn cứ, trông vô cùng oai phong, khác một trời một vực với dáng vẻ quần áo rách rưới, đầy m.á.u tươi bây giờ, bảo Giang Từ nhất thời nhận .
Cô nhận là nhờ đang bất tỉnh lưng – chính là vị trưởng căn cứ. Những theo ông lúc đó, giờ chỉ còn một .
Trời tối mịt, đối phương gõ cửa thẳng cổng sân nhà cô.
Giang Từ “ai da” một tiếng, vội bảo mau cõng đến bệnh viện.
“Bệnh viện?” Phạm Chí Bằng vẫn còn ngơ ngác, đó Giang Từ dẫn đường, tới một tòa nhà.
Một bệnh viện mọc lên ở đây từ khi nào ? Phạm Chí Bằng ngẩng đầu thoáng qua tòa nhà lớn sừng sững mặt, một hình ảnh quá đỗi khác biệt so với những công trình đổ nát xung quanh.
cũng tâm trí mà nghĩ nhiều, lưng vẫn đang hôn mê, thế nên vội cõng chạy bệnh viện.
Người mặt một sống sót bình thường, thể vẫn là nhân vật lãnh đạo của bộ quốc gia, vì Giang Từ cũng rời ngay mà cùng để thủ tục, gọi bác sĩ đến chẩn bệnh.
Bệnh viện hiện tại mấy , đến khám là Lư Đông Mai. Sau khi kiểm tra qua, bà phát hiện trưởng căn cứ thành phố A vết d.a.o đâm, vết trầy xước và cả vết thương do té ngã, trông tình hình hề nhẹ.
Vẻ mặt Lư Đông Mai trở nên nghiêm trọng, bà gọi trợ thủ đến cùng xử lý vết thương . Giang Từ cũng chuẩn sẵn một thiết Tây y trong bệnh viện, vì đôi khi khó tránh khỏi những ca ngoại thương cần xử lý như thế .
Mà các bác sĩ Đông y cô tuyển về gần như là năng, các loại thương tích lớn nhỏ, nội thương ngoại thương về cơ bản đều thể xử lý .
Trưởng căn cứ đẩy phòng phẫu thuật, ông vài vết thương sâu thấy cả xương cần xử lý ngay lập tức.
“Anh cũng xử lý vết thương .” Giang Từ đàn ông vẫn đang dán mắt phòng phẫu thuật và .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-233.html.]
Phạm Chí Bằng cúi đầu những mảng m.á.u gần khô , gật đầu.
Anh nhanh mà về cũng nhanh, quấn băng gạc, khuôn mặt thì ngoài đôi mắt và mũi , những chỗ khác đều băng kín.
“Sao đột nhiên nông nỗi ? Lần vẫn còn mà.” Giang Từ nhíu mày .
Đôi mắt Phạm Chí Bằng đen như mực, lúc càng thêm sâu thẳm, u tối. “Là Trần Hán Giang, cấu kết với Tôn Nhất Dân, kẻ luôn phục trưởng căn cứ, để đoạt quyền. Vài cận bên cạnh trưởng căn cứ phản bội, còn mấy khác thì c.h.ế.t .”
Nói đến đây, ánh mắt Phạm Chí Bằng tối sầm , đó đều là những cùng sinh tử.
“Trần Hán Giang chính là gã bộ trưởng hậu cần nhắm cô . Bọn chúng chuẩn chu , chỉ của căn cứ chúng mà còn từ các căn cứ khác trộn , cho nên chúng nhất thời mất cảnh giác, trúng kế.” Thấy Giang Từ lộ vẻ thắc mắc khi đến những cái tên đó, Phạm Chí Bằng giải thích thêm.
Giang Từ bừng tỉnh, thì là gã bộ trưởng hậu cần năng quái gở đó.
Lúc tuy trưởng căn cứ khiển trách, nhưng Giang Từ thật sự vẻ phục của . Một kẻ lòng như chuyện xem cũng gì lạ.”
“Hai giờ tính ? Có mang theo tinh hạch ?” Giang Từ hỏi. Nuôi thêm hai cũng thành vấn đề, nhưng cô kiểu thánh mẫu cần báo đáp. Suy cho cùng, cô vẫn là ăn.
“Có mang một ít, nhưng nhiều lắm. Khoảng thời gian tới chắc phiền Giang lão bản , chúng thật sự còn nơi nào để .” Nhắc đến chuyện , sự phẫn nộ trong lòng Phạm Chí Bằng xen lẫn chút ngượng ngùng. Anh thật sự cảm thấy mang theo quá ít tinh hạch mà phiền cưu mang.
“Anh mang theo bao nhiêu, để tính thử xem. Sống ở chỗ cũng tốn kém lắm .” Giang Từ thẳng.
Phạm Chí Bằng liền lấy túi tiền của dốc ngược xuống, một đống tinh hạch nhỏ lập tức rơi .
“Vì chúng rời vội quá nên phần lớn tinh hạch vẫn còn trong két sắt, kịp mang theo. Giang lão bản yên tâm, nhất định sẽ trả đủ tinh hạch cho cô.” Phạm Chí Bằng mà mặt cũng đỏ lên.