Ta Kinh Doanh Quán Lẩu Tại Mạt Thế - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-08-19 03:45:16
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Từ lắc đầu: “Không, cần .”

Ánh mắt cô dán chặt viên tinh hạch cấp tám trong đống đó. Chỉ một viên như thôi cũng đổi cả trăm triệu tích phân, đủ cho họ sống ở đây một thời gian dài . Cho nên, thật là đang “Versailles” ? Trong két sắt ở nhà còn nhiều hơn nữa, đúng là đám nhà giàu đáng ghét.

“Chỗ chúng dùng hệ thống tích phân, ngần tinh hạch của đổi tích phân cũng đủ dùng lâu .” Giang Từ . “Chờ căn cứ của phát triển hơn, hai cứ tạm thời ở đây .”

Phạm Chí Bằng gật đầu: “Cảm ơn Giang lão bản.”

Vì chỉ cần khâu vết thương nên họ cũng chờ đợi lâu. Trưởng căn cứ đẩy và đưa phòng bệnh.

“Thuốc men liên quan dùng cho ông . Đây là thuốc viên, cứ theo thời gian ở đây mà cho ông uống.” Lư Đông Mai với Phạm Chí Bằng đang bên cạnh.

Phạm Chí Bằng đống thuốc viên mặt, gật đầu tỏ ý nhớ kỹ.

“Hai chắc vẫn ăn gì ? Ở đây nhà ăn, cũng thể gọi món. Anh cứ gọi món xong báo với y tá một tiếng là .” Giang Từ dặn dò Phạm Chí Bằng.

Phạm Chí Bằng gật đầu, và một nữa cảm ơn Giang Từ.

Thấy tình trạng của Trưởng căn cứ định, Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên cũng chuẩn về nghỉ ngơi.

Phạm Chí Bằng tiễn họ khỏi bệnh viện mới . Phòng bệnh ba giường nhưng hiện tại chỉ hai họ. Giang Từ cũng lúc nãy, khi ai thì thể ngủ ở giường bệnh, còn nếu thì bên cạnh cũng giường cho nhà.

Lúc , ở trong bệnh viện yên tĩnh, Phạm Chí Bằng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Anh phòng vệ sinh lấy nước ấm lau mặt và tay cho Trưởng căn cứ, đó cũng tiện thể rửa mặt qua loa cho mới gục đầu xuống giường.

Anh một hộ tống Trưởng căn cứ c.h.é.m g.i.ế.c mở đường máu, cõng ông đang hôn mê một quãng đường dài, cuối cùng đến gần thành phố C mới bắt tàu hỏa để tới Thành Phố Ẩm Thực.

Trong khí thoang thoảng mùi đặc trưng của bệnh viện, nhưng cảm thấy an tâm lạ thường. Anh gần như đặt lưng xuống gối là ngủ . Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng gào thét của tang thi và dị thú, chỉ thỉnh thoảng tiếng bước chân qua . Đã nhiều năm ngủ một giấc an như .

Anh mơ một giấc mơ lâu từng thấy. Khi đó, tận thế chỉ mới bắt đầu, vẫn là một thiếu niên mới tròn mười chín tuổi, ôm t.h.i t.h.ể của cô em gái năm tuổi, cả đẫm máu, lang thang vô định phố.

Đầu óc hỗn loạn. Anh tận mắt chứng kiến cha tang thi xé xác ngay cửa nhà để bảo vệ hai em. Khi về phòng của em gái định đưa con bé cùng, phát hiện một con tang thi đang ghé mép giường, gặm nhấm em gái đến mức m.á.u thịt be bét, rõ ràng là còn thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-234.html.]

Tay cầm cây gậy bóng chày run lên bần bật. Anh vung gậy đánh bay con tang thi đang ghé giường em gái, đó ôm lấy con bé chạy ngoài.

Trước khi rời , ngoái đầu . Đầu của về phía , đôi mắt ngày thường luôn dịu dàng với giờ đây xám ngoét một màu.

Mắt cay xè, nước mắt tuôn rơi, nhưng thấy tiếng la hét gào thét ngừng bên ngoài, dám ở thêm nữa, vội chạy khỏi khu dân cư.

Bên ngoài là một khung cảnh hỗn loạn. Anh nên , hiểu tại một giây thứ vẫn còn , mà bây giờ thế giới đột nhiên biến thành thế .

Ngay khi một con tang thi gào thét lao về phía , Phạm Chí Bằng thế mà nghĩ, c.h.ế.t như cũng .

ngay giây tiếp theo, cứu. Cứu là một đội quân, dẫn đầu chính là Trưởng căn cứ thành phố A bây giờ.

Lúc đó, để ý rằng ông là nhiều bảo vệ, chỉ cảm thấy đối phương vô cùng thiết, chuyện cũng ôn hòa, kéo từ bờ vực thẳm.

Sau đó, bắt đầu theo Trưởng căn cứ, cơm ăn, chỗ ở, một công việc mà khác ghen tị.

Trưởng căn cứ chỉ cứu vớt , mà còn dạy dỗ nhiều, cho nhiều, biến thành con của ngày hôm nay.

, tuyệt đối thể phản bội, thể nào bỏ mặc ông mà rời .

Trên đường trở về, Giang Từ với Tống Cẩn Xuyên về chuyện . Cô cảm thấy chắc chắn sẽ còn diễn biến tiếp theo, bởi vì vị Trưởng căn cứ uy tín lớn trong căn cứ, thậm chí là trong cả nước, và lòng . Nếu xác nhận ông thật sự chết, bọn họ chắc chắn sẽ yên lòng.

Sáng sớm hôm , Giang Từ đến bệnh viện thăm hỏi vị lão nhân cả tận thế đều từng từ bỏ đất nước .

Mái tóc của Trưởng căn cứ dường như bạc nhiều hơn. Lúc ông đang giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, cả như già cả chục tuổi.

Khi Giang Từ đến, Trưởng căn cứ tỉnh . Trong phòng bệnh chỉ một ông, ông đang lên trần nhà trắng toát, đang suy nghĩ điều gì.

“Trình lão.” Trưởng căn cứ họ Trình, nên Giang Từ gọi thẳng ông là Trình lão.

“Giang lão bản.” Trên gương mặt già nua của ông Trình vẫn là nụ điềm đạm, giọng ôn hòa: “Ta Tiểu Phạm , may mà cô. E rằng chúng còn phiền cô một thời gian nữa .”

“Không ạ, Phạm Chí Bằng trả tinh hạch . Hai cứ yên tâm ở , ở chỗ của cháu, ai thể hại hai .” Giang Từ . Trong địa bàn của , cô vẫn sự tự tin .

Loading...