Ta Kinh Doanh Quán Lẩu Tại Mạt Thế - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-08-19 03:45:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Mạnh Kỳ cảm thấy thật kỳ ảo. Ở một nơi đổ nát hoang tàn thế , một ga tàu hỏa bỗng dưng xuất hiện, trông lạc lõng vô cùng, tựa như hai thế giới đối lập.

sân ga. Nơi giống thành phố C cả sảnh bán vé, ở đây chỉ ba cái máy bán vé tự động. Sau khi chọn hành trình, mua dùng tinh hạch để đổi lấy vé.

“Vé rẻ thật đấy, lâu lắm dùng đến tinh hạch cấp một.” Một sống sót .

Thấy bắt đầu mua vé, Triệu Mạnh Kỳ cũng lục trong túi lấy một viên tinh hạch cấp một. Chẳng mấy chốc, tàu hỏa tới.

Không chỉ Triệu Mạnh Kỳ mà những khác trong căn cứ cũng vô cùng phấn khích. Mười năm thấy phương tiện giao thông tiện lợi thế , khiến họ cũng thấy mới lạ hoài niệm.

Tàu hỏa khởi động, tốc độ đương nhiên nhanh hơn bộ nhiều.

Khi đến trạm cuối cũng chỉ mất hơn hai tiếng, trong khi họ bộ suốt ba ngày để vượt qua một thành phố.

Vừa khỏi cổng, Triệu Mạnh Kỳ thấy tiếng ồn ã, trong khí là mùi thơm của đủ loại đồ ăn hòa quyện .

kìm mà hít một thật sâu, để mùi hương thấm lồng ngực, nán thêm một chút.

“Trời ơi, thơm quá! Nghe ở đây món gì cũng , lát nữa mua đồ xong chúng ăn một bữa hẵng về nhé?”

Những sống sót bàn bạc với . Có khá với Triệu Mạnh Kỳ hỏi cô ăn , nhưng cô đang sững sờ tại chỗ.”

“Trong khi những khác đến chú ý ngay đến đồ ăn, thì thứ đầu tiên đập mắt nàng là tòa bệnh viện to lớn ở đằng xa.

Khi rõ hai chữ “Bệnh viện” tấm biển, đầu ngón tay nàng run lên nhè nhẹ. Bệnh viện… Nơi một bệnh viện lớn đến thế, cô cũng cơ hội cứu chữa, vì cứ ở nhà chờ c.h.ế.t ?

“Mạnh Kỳ?” Cô gái bên cạnh thấy nàng đáp , bèn gọi thêm một tiếng.

Triệu Mạnh Kỳ bừng tỉnh, vội lắc đầu: “Không , và em gái còn đang ở nhà đợi, về nhanh mới .”

“Ở đây bệnh viện đấy. Hơn nữa đây trúng độc do ăn thịt thú biến dị cũng Giang lão bản cứu sống . Thật thể đưa bác gái đến đây xem .” Cô gái bên cạnh bụng nhắc nhở.

Nghe , Triệu Mạnh Kỳ đột ngột đầu , đôi mắt ánh lên tia hy vọng. Mẹ nàng chính vì cơ thể quá suy yếu nên độc tố mới tích tụ thể bài trừ ngoài. “Thật ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-236.html.]

Cô gái gật đầu: “Thật đó, chuyện lan truyền khắp nơi . Mọi đều bảo nếu lỡ ăn thú biến dị thì cứ đến tìm Giang lão bản.”

Triệu Mạnh Kỳ lúc chỉ hận thể lập tức chạy về đón đến đây ngay, nhưng cơn gió lạnh buốt thốc mặt nhanh chóng giúp nàng bình tĩnh trở .

Chưa kể đường sá xa xôi, cơ thể của nàng cũng chịu nổi, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là mua quần áo mang về .

Gió lạnh thổi rát cả mặt, nhưng Xan Ẩm Thành náo nhiệt lạ thường, cũng thấy chen chúc, đặc biệt là ở cửa hàng tiện lợi bán áo phao và áo bông, càng đông nghẹt.

Thấy tình hình , vội vàng chạy tới xếp hàng vì sợ mua .

Triệu Mạnh Kỳ trong đám đông đợi bao lâu thì thấy một toán từ cổng lớn của Xan Ẩm Thành . Ai nấy đều đẩy một chiếc xe cút kít, và xe chất đầy những thứ mà họ mong ngóng bấy lâu: chăn bông, áo bông và áo phao.

Những sống sót đang xếp hàng đống quần áo và chăn đệm , ánh mắt như dán chặt đó.

“Mạnh Kỳ?” Người gọi là Tạ Linh. Trước đây họ từng gặp trong một nhiệm vụ, cùng sinh tử, tính cách hai cũng nhiều điểm tương đồng nên trở thành bạn bè, mấy năm nay vẫn luôn giữ liên lạc.

“Sao ở đây?” Thấy bạn cũ, Triệu Mạnh Kỳ nở một nụ .

“Tớ chuyển đến đây . Cậu cũng cái gã căn cứ trưởng cũ của bọn tớ chẳng . Trận dịch bệnh bọn tớ suýt c.h.ế.t cả lũ, may mà Giang lão bản cứu. Sau đó tớ dẫn bộ trong căn cứ đến đầu quân cho Giang lão bản luôn.”

Những sống sót trải qua mười năm tận thế, ngoại trừ một thích hành động đơn độc, phần lớn đều cắm rễ ở một nơi. Việc di dời khỏi căn cứ ban đầu chẳng khác nào lột da xương.

sắc mặt của Tạ Linh và quần áo cô, thể thấy cô đang sống , hơn đây nhiều, ngay cả nụ môi cũng tươi tắn hơn.

“Hóa cái căn cứ gia nhập Xan Ẩm Thành mà đồn đại chính là của các .” Triệu Mạnh Kỳ chợt hiểu .

, cũng đến mua chăn bông áo bông hả? Ở đây đông thế , xếp hàng đến bao giờ nữa. Cậu với tớ, tớ dẫn cửa .” Tạ Linh .

Triệu Mạnh Kỳ vội từ chối: “Thôi thôi, đừng vì tớ mà phá vỡ quy tắc, lát nữa Giang lão bản vui.”

“Không , Giang lão bản mỗi chúng đều một đặc quyền dẫn bạn bè cửa mà.” Tạ Linh . Triệu Mạnh Kỳ nhận Tạ Linh bây giờ hoạt bát hơn hẳn, nụ cũng rạng rỡ hơn nhiều.

Triệu Mạnh Kỳ ngẩn , bất chợt nghĩ đến căn cứ trưởng của . Lão còn là của mấy năm về nữa, ngày thường trông cũng dáng , nhưng hễ gặp chuyện là chỉ trốn.

Loading...