Ta Kinh Doanh Quán Lẩu Tại Mạt Thế - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-08-19 03:45:22
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hình ảnh quen thuộc một nữa hiện mắt cô. Dường như vì gần đây sử dụng dị năng trị liệu quá nhiều , cảnh tượng mà Giang Từ thấy càng thêm rõ ràng hơn một chút, bên tai cô dường như còn thể thấy cả tiếng m.á.u đang chảy trong huyết quản.

Cơ thể của Triệu quả thật suy kiệt nghiêm trọng, độc tố tích tụ lâu năm khiến cho tình hình bên trong cơ thể bà mấy lạc quan.

Giang Từ tăng cường độ của luồng bạch quang. Dưới sự xoa dịu của nó, cô thể thấy những cơ quan vốn khô héo, mục ruỗng bên trong cơ thể bà đang dần lên.

Chẳng mấy chốc, Giang Từ mở mắt , hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi.

ngờ dị năng trị liệu của khi tiến hóa tiêu hao nhiều thể lực đến . Bệnh của Triệu giống những trường hợp trúng độc mới đây, độc tố bám rễ sâu lục phủ ngũ tạng, khối lượng công việc quá lớn, một chắc chắn thể chữa khỏi .

“Thế nào , Giang lão bản?” Thấy Giang Từ thu tay về, Triệu Mạnh Kỳ căng thẳng mong chờ hỏi.

“Chữa .” Câu đầu tiên của Giang Từ khiến Triệu Mạnh Kỳ vui mừng khôn xiết. “ lẽ sẽ trị liệu nhiều . thể ở đây lâu , chị hãy đưa đến Xan Ẩm Thành , xe của . tiến hành đợt trị liệu đầu tiên cho bà , cầm cự đến Xan Ẩm Thành chắc thành vấn đề.”

Nghe đến vế , Triệu Mạnh Kỳ sững trong giây lát. Trước đây cô cũng từng nghĩ sẽ đưa đến Xan Ẩm Thành chữa bệnh, ngờ nhanh chóng trở thành sự thật như .

Giang Từ : “Theo thấy, cứ dọn đến căn cứ của cũng . Người ở đây chẳng ai quản lý, điều kiện sống khắc nghiệt, ở cũng cần thiết.”

Kể từ khi nhóm Tạ Linh chuyển đến, Giang Từ cũng cảm nhận lợi ích của việc một căn cứ và của riêng . Đầu tiên là thêm nhiều để sai phái. Dù Giang Từ quy định rõ ràng, nhưng những sống sót vẫn sẽ tự giác nộp một phần nhỏ tinh hạch mà họ kiếm . Tiếp đến là lòng trung thành. Điều kiện hậu hĩnh như chỉ ở nơi , nên những sống sót đều hết sức cẩn trọng như băng mỏng, chỉ sợ cuộc sống dễ gì phá hủy. Đối với cho họ tất cả là Giang Từ, họ càng thêm trung thành và ơn.

, bây giờ cô cũng còn bài xích việc thu nhận thêm căn cứ nữa.

Triệu Mạnh Kỳ nghĩ đến Tạ Linh mà từng gặp. Nụ rạng rỡ, gương mặt hồng hào của đó thể nào là giả . Hơn nữa, lúc cô tìm vật tư, Tạ Linh cũng từng kể rằng cuộc sống ở căn cứ , hơn nhiều.

Triệu Mạnh Kỳ gần như cần suy nghĩ mà gật đầu ngay: “Được, Giang lão bản, và gia đình sẽ chuyển đến căn cứ. Sau xin nhờ cả cô.”

Giang Từ gật đầu dậy ngoài. Tống Cẩn Xuyên đang đợi sẵn ở cửa. Cô cho chuyện Triệu Mạnh Kỳ chuyển đến Xan Ẩm Thành, Tống Cẩn Xuyên gật đầu, đó cùng Giang Từ bên ngoài chờ Triệu Mạnh Kỳ thu dọn đồ đạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-239.html.]

“Cút !” lúc , một giọng chói tai vang lên, thu hút sự chú ý của hai .

Trong tầm mắt họ, một bé gái gầy gò trong bộ quần áo mỏng manh đang quỳ cửa, run lên bần bật. Cô bé thỉnh thoảng dùng tay đập cửa, giọng run rẩy vì lạnh, gần như thể thốt một câu chỉnh: “Mẹ ơi, con xin ... con lạnh... cho con... mà.”

Thấy cảnh đó, Giang Từ cau mày. Cô tiến lên vài bước, lấy một chiếc áo lông vũ từ trong gian khoác lên cô bé vẫn đang run rẩy.

“Đã bảo mày cút cơ mà, đồ chổi! Bảo ôm em mà cũng xong! Ồ, ngoan, đừng nhé, đều tại con nhỏ báo hại , đánh c.h.ế.t nó ?” Giọng phụ nữ trong phòng ở vế và vế là hai thái cực. Vế thì đanh đá, chua ngoa, phảng phất như ngoài cửa là kẻ thù của mụ, nhưng vế dịu dàng đến mức thể chảy nước.

Câu “đánh c.h.ế.t nó” thốt dễ dàng như , dù chỉ là để dỗ dành con trai trong phòng, cũng đủ khiến rùng , lạnh cả sống lưng.

Đôi mắt cô bé trong lòng Giang Từ ngấn lệ, gương mặt đau buồn chút mờ mịt, dường như hiểu sai điều gì mà ghét bỏ đến .

Giang Từ tiến lên một bước, gõ “cốc, cốc, cốc” lên cửa phòng. Tiếng gõ rõ ràng của một đứa trẻ, nên chẳng mấy chốc, cánh cửa giật mạnh từ bên trong, để lộ một khuôn mặt thiếu kiên nhẫn.

“Cô là ai?” Người phụ nữ hỏi một cách sẵng giọng.

“Con gái chị mặc phong phanh như ở ngoài trời, chị định để nó c.h.ế.t cóng ?” Giọng điệu của Giang Từ cũng chẳng khá hơn.

“Liên quan gì đến cô?” Giọng phụ nữ trở nên gay gắt. “Con , đẻ , thế nào thì thế, cần cô xía chuyện khác ?”

Thấy con gái đang Giang Từ ôm lòng, mặt phụ nữ hiện lên vẻ tức giận: “Con ranh , mày cút đây cho tao!”

Nghe thấy giọng đó, cô bé co rúm , ánh sáng trong mắt dần lụi tàn. Rồi cô bé tuột khỏi vòng tay của Giang Từ, trả chiếc áo đang mặc cho cô: “Em cảm ơn chị, em... em về thôi.”

Nhìn cô bé lủi thủi về phía , phụ nữ chút nể nang mà véo mạnh cánh tay con bé một cái: “Con ranh c.h.ế.t tiệt, đúng là tốn công nuôi! Ai ôm mày cũng theo ? Sao mày c.h.ế.t quách ở bên ngoài cho !”

Cô bé cúi gằm mặt, rõ biểu cảm, chẳng là vì lạnh vì đau mà thể càng run lên dữ dội hơn.

Loading...