Giang Từ tổ chức công nhân của cào tuyết ở Xan Ẩm Thành và khu vực bên ngoài, để lộ mặt đất ban đầu, trông sạch sẽ và thoáng đãng hơn nhiều.
Hôm nay đến lớp, Tưởng Manh liền dẫn bọn trẻ dùng những đống tuyết thừa dọn sang một bên để đắp tuyết.
Bọn trẻ mặc áo bông quần ấm, đeo găng tay nên chẳng thấy lạnh chút nào, chơi đùa vui vẻ.
Ở ngoại ô thành phố D, Phó Nguyệt bước từ một căn lều tuyết dựng tạm, từ mấy căn lều tuyết bên cạnh cũng lượt bước .
Căn cứ của họ bão tuyết vùi lấp . Hết cách, họ đành đưa gia đình về phía nam. Tuy hiện tại cả nước đều đang trong thời tiết giá lạnh, nhưng miền nam vẫn ấm hơn miền bắc một chút.
Mục tiêu của họ là thành phố C nhiều nhắc đến, nơi đó Xan Ẩm Thành và cả một căn cứ vững chắc.
Họ hai ngày, vì vấn đề đường sá và tuyết lớn nên việc di chuyển vô cùng khó khăn.
Phó Nguyệt lấy bản đồ xem qua, nếu đến thành phố C, họ còn xuyên qua vài thành phố nữa. Xem chặng đường sắp tới cũng dễ dàng, nhưng nếu đường gặp căn cứ thì thể ở nhờ.
Ngay khi định tiếp tục lên đường, một con thú biến dị khổng lồ đột nhiên lao từ giữa đường. Phó Nguyệt lập tức xông lên, cô là dị năng giả, một luồng điện từ tay cô nhanh chóng phóng . Mấy còn cũng yên, cùng vây công con thú biến dị trông vẻ mạnh . Chẳng mấy chốc, phe con chiếm thế thượng phong.
Mổ lấy tinh hạch, lột da và lọc xương, tuy trời lạnh nhưng động tác của những sống sót hề chậm chút nào.
Họ cố gắng hết sức để tránh những bầy thú biến dị và đàn thây ma, nhưng trời lạnh cũng một cái lợi là nó hạn chế hành động của cả thú biến dị và thây ma.
Màn đêm buông xuống, cuối cùng họ cũng khỏi thành phố . Phía một căn cứ, Phó Nguyệt và mấy quyết định đó ở nhờ một đêm.
Cổng lớn của căn cứ đang đóng chặt, mấy ở cửa gõ hồi lâu mới một giọng vọng : “Chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-244.html.]
“Xin chào, thể cho chúng ở nhờ một đêm ?” Phó Nguyệt cao giọng gọi.
“Không , qua giờ mở cổng .” Người sống sót tường thành sốt ruột xua tay về phía họ.
“Xin châm chước cho chúng một đêm , chúng còn cả trẻ con nữa.” Một sống sót bên cạnh hô lên.""
“Đi mau, mau .” Người sống sót bên trong mất kiên nhẫn xua tay về phía họ, dứt khoát xoay bỏ , chẳng thèm để ý đến họ nữa.
Thường thì các căn cứ sẵn lòng cho sống sót ở qua đêm để thu thêm tinh hạch, tiện thể việc , đúng là một công đôi việc. Gặp căn cứ thế , chỉ thể là do họ may mắn.
Nhiệt độ ban đêm còn thấp hơn ban ngày nhiều, dù mặc đồ da thú cũng khó lòng chống cái rét cắt da cắt thịt. Cả đoàn nhanh chóng tìm một nơi để nghỉ chân.
Phó Nguyệt cảm thấy chỉ cần hít một gió lạnh là cả lồng n.g.ự.c cũng buốt giá, làn trắng phả từ miệng cũng ngày càng dày đặc.
Mấy đứa trẻ trong đoàn cũng kêu lạnh, hết cách, đành tiếp tục về phía .
Không bao lâu, ngay lúc cả đoàn sắp chịu nổi nữa, mắt họ đột nhiên lóe lên một chút ánh sáng.
Phó Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, trong ấn tượng của cô, khu vực căn cứ nào cả, nhưng tại ánh đèn?
Mọi cẩn thận gần. Càng đến gần, sự kinh ngạc trong mắt họ càng lớn, nơi là một nhà ga xe lửa!
“Không chỉ những thành phố gần thành phố C mới nhà ga ? Sao ở đây cũng ?” Một sống sót nghi hoặc lên tiếng.
nhà ga mặt là giả. Cả đoàn ùa sảnh chờ, gió tuyết lập tức ngăn bên ngoài. Nhà ga bật máy sưởi, cảm thấy ấm áp hẳn lên.
“Tốt quá , may mà nhà ga , thì hôm nay chúng c.h.ế.t cóng ngoài là cái chắc,” Phó Lâm, trai của Phó Nguyệt, vui vẻ .