“Mọi tự nhúng lẩu nhé. Zombie và thú biến dị cấp cao quanh đây chắc dọn sạch . Mọi đói nhiều ngày, đừng ăn quá nhiều quá vội vàng kẻo hại dày. Chúng còn giao đơn tiếp theo nên đây, chúc ăn ngon miệng.” Nói xong, Giang Từ liền lên yên xe máy điện.
Những sống sót quả thật quá đói, miệng ngập đầy thức ăn nên chỉ thể vẫy tay chào tạm biệt cô.
Sau khi Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên rời , những sống sót vẫn cảm thấy an . Thể lực của họ hiện tại còn nhiều, nếu gặp nguy hiểm cũng khó lòng chống cự. Vì , họ quyết định chuyển cả nồi lẩu và nguyên liệu trong hầm trú ẩn, đóng chặt cửa mới yên tâm ăn. Còn về mùi vị bên trong, lúc họ cũng chẳng thể bận tâm nhiều đến thế nữa.
Chuyến giao hàng giúp Giang Từ kiếm ít. Nhìn tích phân ngày một dày lên, nụ môi cô hề tắt. Có nhiều tích phân đồng nghĩa với việc nhiều tiền, tính cô sắp trở thành phú bà với tài sản trăm triệu . Giờ cô chỉ mong ngày nghỉ để về thăm nhà, mua ít đồ cho ba .
Địa điểm tiếp theo ở một thành phố khác. Giang Từ bản đồ, phát hiện thành phố cuối cùng chấm đỏ là một thành phố ven biển.
Không biển cả bây giờ , Giang Từ cũng khá tò mò đến xem thử.
Đi nửa đường, họ dừng ở một thị trấn nhỏ. Giang Từ lấy hai hộp cơm từ trong gian , tìm một bãi đất trống xuống, ăn trò chuyện.""
""Nơi đây nhà cửa thưa thớt, khắp nơi đều trơ trụi. Phía họ là một khu rừng khô héo từ lâu, giờ chỉ còn vài dấu tích mờ nhạt, phần còn sớm gió cuốn như bụi phấn.
Cả hai hề , trong bóng tối mấy cặp mắt đang dán chặt hộp cơm tay và chiếc ba lô căng phồng lưng họ.
Giang Từ mới ăn nửa bữa thì thấy một cô bé chừng mười tuổi từ ven đường lảo đảo chạy về phía họ.
Cô định tiến lên đỡ lấy cô bé thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo “tít, tít, tít”.
Bước chân cô chợt khựng . Chuyện gì thế ? Đây chỉ là một đứa trẻ thôi ?
Giang Từ đương nhiên bao giờ nghi ngờ hệ thống, cô chỉ kinh ngạc, bởi vì sống sót mặt rõ ràng là một đứa trẻ thuộc nhóm yếu thế trong thời tận thế.
Tống Cẩn Xuyên cũng đậy nắp hộp cơm , dậy định qua đó, nhưng ngay giây tiếp theo Giang Từ kéo tay áo .
“Khoan , cẩn thận một chút, cô bé vấn đề.”
Phản ứng của Tống Cẩn Xuyên cũng khác mấy so với Giang Từ lúc thấy tiếng cảnh báo, trong mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Lúc , cô bé ở phía đối diện bắt đầu thấy kỳ lạ. Nếu là những lớn đây, chẳng họ sớm chạy hỏi han cô ? Hai ? Đứng đó thì thầm cái gì thế?
cô bé thời gian để suy nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục theo lộ trình định sẵn.
Sát cánh cùng Giang Từ lâu, Tống Cẩn Xuyên hiểu cô khá rõ. Anh cô một trực giác nhạy bén đến đáng sợ đối với nguy hiểm, và nào cũng chuẩn xác đến mức khiến kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-88.html.]
Chẳng mấy chốc, cô bé đến mặt họ ngã một cú đúng lúc mặt đất.
Giang Từ thậm chí còn kéo Tống Cẩn Xuyên lùi một bước. Cũng thôi, cô bé càng đến gần, tiếng cảnh báo trong đầu cô càng réo lên inh ỏi, gần như kéo thành một đường thẳng.
Sự tò mò của Giang Từ lúc dâng lên ngùn ngụt, chỉ rốt cuộc cô bé gì.
Cô bé vốn định giả vờ ngất xỉu, ai ngờ cú ngã khiến cô choáng váng thật.
“Em chứ?” Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên khá xa, ý định gần.
Cô bé lắc đầu, thấy ai đỡ thì đành tự bò dậy, tiếp tục tiến về phía Giang Từ.
Cô bé càng tiến tới, Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên càng lùi về , miệng còn : “Em đừng qua đây, yên ở đó .”
Cô bé dù cũng còn nhỏ tuổi, thấy liền kiểm soát cảm xúc, để lộ một tia khác thường mặt, Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên bắt gặp.
Thấy hai mềm cứng đều ăn, cô bé dứt khoát nữa, yên tại chỗ, đưa hai ngón tay lên miệng huýt một tiếng sáo trong trẻo, vang dài.
Tiếng cảnh báo trong đầu Giang Từ càng lúc càng chói tai, cùng lúc đó, ngày càng nhiều đứa trẻ xuất hiện mặt họ. Từ vài đứa đến vài chục đứa, chúng nhanh chóng bao vây cả hai .
Trên mặt chúng còn vẻ ngây thơ đáng yêu của trẻ con, đó là ánh hung ác. Đứa nào đứa nấy cũng cầm vũ khí, thằng bé cầm đầu thậm chí còn một khẩu s.ú.n.g trường.
“Giao hết vật tư và tinh hạch đây.” Thằng bé cầm đầu trông chỉ mười ba, mười bốn tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt, nhưng lời và hành động vô cùng thành thục.
Giang Từ ngờ đám là những đứa trẻ trạc tuổi , hề một lớn nào.
Giang Từ chợt nhớ đến một bộ phim từng xem, kể về những đứa trẻ một hòn đảo g.i.ế.c hết lớn. Có một cảnh trong phim gây chấn động lớn cho cô, và bây giờ, khung cảnh mắt dần trùng khớp với hình ảnh đó.
Hiển nhiên, Giang Từ thể xem chúng như những đứa trẻ bình thường. Sau khi trao đổi ánh mắt với Tống Cẩn Xuyên, cô liền thả Hôi Hôi trong ba lô .
Đám trẻ thấy Giang Từ thả một con rùa đen , mắt liền sáng rực lên. Con vật với kích thước chắc là động vật biến dị.
Rùa tuy ít thịt, nhưng vẫn hơn . Chúng Hôi Hôi chằm chằm, ánh mắt như xông lên ngay lập tức.
giây tiếp theo, một bức tường lửa đột nhiên bùng lên từ lòng bàn tay Tống Cẩn Xuyên, vạch một ranh giới giữa hai họ và đám trẻ, như một lời cảnh cáo lời.
"