Phía Thiết Ngưu là một màn sương đen che khuất bóng dáng . Tống Cẩn Xuyên thừa thắng xông lên nhưng cách nào phân biệt phương hướng, cuối cùng chỉ thấy đám sương đen lũ zombie nuốt chửng, chẳng còn thấy gì nữa.
Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên cùng tầng ba. Lúc , những sống sót sơ cứu qua loa.
Tuy khung cảnh phần hỗn loạn, nhưng Giang Từ vẫn giao phần cơm hộp của .
Thế là, trong lúc đang cắn răng chịu đựng đau đớn từ vết thương, Giang Từ bắt đầu lấy từ trong gian cơm hộp, nồi lẩu, các món ăn kèm và cả đồ uống.
Người đặt cơm hộp là một khách quen của tiệm, vì quá vui mừng khi thoát khỏi hiểm cảnh mà quên mất đặt một bữa lẩu. Lúc cũng để ý đám mượn tay để đặt những gì, bây giờ mới phát hiện đồ ăn thật sự nhiều.
Trên đất trống bày la liệt đồ ăn, hai nồi lẩu với hai loại nước dùng khác , một nồi lẩu bò cay, một nồi lẩu hải sản. Đồ nhúng chủ yếu là thịt, thêm một ít rau củ, một tô cơm chiên trứng lớn và cả bánh nướng, đủ cho cả nhóm bọn họ ăn no nê.
“Mọi cứ yên tâm ăn, sẽ đòi tinh hạch từ bọn chúng .” Giang Từ sắp xếp xong tất cả đồ ăn gọi quây .
Sau khi hướng dẫn sơ qua cách dùng nồi lẩu, cô liền tới chỗ đám dị năng giả đang nhốt.
Ban đầu, Giang Từ vẫn lịch sự yêu cầu họ thanh toán tinh hạch cho bữa ăn , nhưng đám dị năng giả đang lúc cay cú, mở miệng tuôn một tràng chửi rủa.
Giây tiếp theo, những chiếc gai nhọn hoắt mọc từ chiếc lồng sắt, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu tăng dần, cảm giác như giây sẽ hấp chín đến nơi.
“Chúng trả! Chúng trả! Tất cả tinh hạch đều đưa cho cô!” Đám dị năng giả chịu nổi nữa, vội la lớn.
Vốn dĩ chúng thử cách để thoát khỏi cái lồng , nhưng Hôi Hôi là biến dị thú cấp chín, dị năng vượt qua cấp chín thì căn bản chẳng thể gì chiếc lồng đất kiên cố .
Nụ tức khắc xuất hiện môi Giang Từ. “Nếu các vị nhiệt tình như thì khách sáo nữa nhé, ép các đấy.”
Đám dị năng giả lúc Giang Từ như một ác quỷ, chỉ thể uể oải gật đầu, đó lấy hết tinh hạch ném qua khe hở của lồng sắt.
Tống Cẩn Xuyên giúp cô nhặt hết tinh hạch, cất ba lô của Giang Từ.
Thế thì cả tiền cơm lẫn tiền công cô bỏ đều đủ.
Thấy nhóm sống sót bên đang ăn uống khí thế ngất trời, Giang Từ và Tống Cẩn Xuyên cũng chuẩn rời , hôm nay vẫn còn một đơn hàng chấm đỏ cuối cùng.
Những sống sót còn mời Giang Từ ở ăn cùng nhưng cô từ chối.
“Cứ nhốt bọn họ ở đây, trừ phi là dị năng giả hoặc biến dị thú cấp chín, nếu thì ai phá cái lồng . Mọi ăn xong thì mau chóng rời , về dưỡng thương cho .” Giang Từ dặn dò vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-kinh-doanh-quan-lau-tai-mat-the/chuong-92.html.]
“Nếu gặp nguy hiểm, cứ dùng phiếu đặt cơm. Chỉ cần thấy, sẽ đến.” Giang Từ thêm.
Lúc cô mới đến, ít sống sót rối rít xin , rằng nên kéo cô chuyện .
Đối với Giang Từ, đây chẳng qua chỉ là một trong những nhiệm vụ mấy nguy hiểm, nhưng đối với những sống sót , cô là niềm hy vọng cuối cùng của họ.
Họ đỏ hoe mắt tiễn cô rời . Trước đây, gì ai đến cứu họ trong lúc nguy cấp thế . Giang Từ như một vị thần từ trời giáng xuống, còn mang theo hương thơm của món lẩu, cứ thế đột ngột xuất hiện mặt họ.
Trông thì vẻ chỉ là một giao cơm bình thường, nhưng trở thành cọng rơm cứu mạng của họ.
Những sống sót còn giữ phiếu đặt cơm đều cẩn thận cất , định bụng để dành cho nguy hiểm .
“Cảm ơn cô, Giang lão bản, chờ đến thành phố C sẽ đến tiệm lẩu tìm cô.” Lâm Phỉ vẫy vẫy tay với Giang Từ, nhưng hành động đó vô tình động đến vết thương , khiến nhăn mặt rụt tay .
“Được, nhất định tới nhé.” Giang Từ lên xe máy điện, ngẩng đầu ở ô cửa sổ vẫy tay thật mạnh.
Khi họ khỏi tòa trung tâm thương mại, trời nhá nhem tối.
Giang Từ chấm đỏ cuối cùng bản đồ, may mà cách đây quá xa.
Họ kịp ăn tối, lập tức lái xe đến địa điểm giao hàng cuối cùng.
Xe chạy hai tiếng đồng hồ, Giang Từ bắt đầu ngửi thấy mùi tanh mặn đặc trưng của biển, nhưng khác với mùi biển bình thường, mùi hương còn lẫn cả vị đắng chát, lẽ nước biển cũng ô nhiễm.
Quả nhiên, khi xe máy điện lên một cây cầu lớn, họ thể thấy mặt biển rõ ràng.
Vốn dĩ là một màu xanh thẳm, giờ đây biển cả biến thành màu đen kịt, nước biển dường như cũng trở nên sền sệt, thỉnh thoảng mới nổi lên vài gợn sóng. Vùng bờ cát biến thành một dải đất đen ngòm, lồi lõm gồ ghề.
“Sao biển thành thế ?” Giang Từ nhíu mày, cô luôn cảm thấy vùng biển gì đó quái dị.
“Sau khi virus bùng phát, đảo quốc nhân lúc hỗn loạn mà đổ nguồn nước ô nhiễm nghiêm trọng của họ biển. Sau cộng thêm đủ loại virus, tình hình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành bộ dạng như bây giờ.” Tống Cẩn Xuyên giải thích.
Lúc đó ít , vì đồ ăn nên nghĩ đến việc biển bắt cá hải sản để lót , kết quả là nhiều c.h.ế.t vì chuyện .
“ là hại mà.” Giang Từ bất bình , xem dù ở gian nào thì đảo quốc cũng đều đáng ghét như .""
"