Vì vải đỏ và vải xanh ngọc đều dễ mua, cả các hợp tác xã cung ứng các cửa hàng bách hóa đều thường xuyên hết hàng.
Hứa Nặc thể chịu nổi cái kiểu ăn mặc , cũng may bà cô phối đồ cho cô như thế, là cô trầm cảm mất.
"Vương Miểu Miểu, em ."
Cô gái nhỏ tên Vương Miểu Miểu dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự tin.
"Tên tớ là Vương Miểu Miểu, năm nay 8 tuổi. Ông tớ là đội trưởng lữ đoàn nhà họ Vương, còn cha tớ là nhân viên bán hàng của một hợp tác xã cung ứng. Sau mấy cần giúp đỡ thì cứ với tớ, tớ bảo kê cho mấy ."
Hàn Viễn Phương: "..."
Thất sách .
Hứa Nặc: "..."
Không hiểu cô chợt nhớ đến một câu đùa thời , cha là cứng X.
Cô cô bạn cùng lớp kiêu hãnh như con công nhỏ , đột nhiên gì.
Bạn học Vương Miểu Miểu tiếp tục: "Sau bọn là bạn học , các cứ gọi tớ là bạn Vương Miểu Miểu, cũng thể gọi tớ là Miểu Miểu, nhà tớ ai cũng gọi tới thế á, ai cũng tớ xinh ngoan hết."
DTV
Hàn Viễn Phương: "..."
Những học sinh khác: "..."
Hứa Thừa rầm rì với Hàn Ngang: "Không xinh bằng em tớ."
Hàn Ngang gật đầu đồng ý: " , em Nặc Nặc xinh nhất."
Hai cố ý nhỏ, nhưng cho dù là giáo viên, ngũ quan nhạy bén như Hứa Nặc, thậm chí cả bạn nhỏ Vương Miểu Miểu cũng rõ ràng.
Bạn nhỏ Vương Miểu Miểu ở nhà hiển nhiên là một là một, Hàn Ngang và Hứa Thừa , cô bé bĩu môi tức giận với hai : "Tớ hơn."
Hứa Thừa cũng trở nên bướng bỉnh, gân cổ cãi : "Em gái tớ hơn."
Hứa Nặc: "..."
Cô sai , cô nên cùng với trai, vì như thế cô mới cản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-182.html.]
May mắn là cuộc đấu võ mồm dừng ngay lúc cả lớp đang há hốc mồm và giáo viên ngăn , nhưng Hứa Nặc cảm thấy Hàn Viễn Phương cũng là ông thầy ham vui, thích xem náo nhiệt, vì ông kêu Vương Miểu Miểu xuống, kêu Hứa Nặc dậy, bảo cô tự giới thiệu bản .
Hứa Nặc: "..."
Thầy, thầy sai đó thầy ?
Cô Hàn Viễn Phương với vẻ mặt tin, lên ánh mắt của . Cô lên, mấy đứa nhỏ từ xóm ngoài ồ lên, Hứa Nặc bọn chúng : "Tớ thấy hơn Vương Miểu Miểu."
Dù luôn ưa nhưng mấy đứa nhỏ khen như , dù quen tai , thì cô vẫn nhịn tự hào.
Rốt cuộc thì cô đây xinh ba đời.
Hơn nữa, cô dị năng hệ mộc, hệ mộc sức hấp dẫn, dễ khiến khác cảm thấy gần gũi, cô nghĩ Hàn Ngang và Hứa Thừa thích cô như là bởi vì cô dị năng hệ mộc. mà dĩ nhiên, cũng thể là vì là một cô nàng xinh .
Hứa Nặc tự kỉ trong lòng xong, nở nụ tự giới thiệu. Lúc cô là trong vòng, lễ nghĩa đều là môn bắt buộc.
"Tớ tên Hứa Nặc. Năm nay tớ 7 tuổi. Là thành viên của đại đội Thanh Miêu, vui khi học cùng lớp với , hi vọng chúng sẽ trở thành bạn bè." Còn gì để nữa , cô cũng giới thiệu ông bà cha đây, cần phô trương giàu nha.
Một thực sự khôn ngoan sẽ phô trương tài sản. Vả cha cô cũng cứng X .
Nghe thấy Hứa Nặc giới thiệu đơn giản như , bạn học Vương Miểu Miểu hứ một tiếng. Hứa Nặc đoán cô bé kết thù với , ai dà, suy nghĩ của con nít thật khó hiểu mà.
Sau khi cô giới thiệu bản , Hàn Viễn Phương mỉm gật đầu, rõ ràng hài lòng, ông tiếp tục chỉ mấy bạn nhỏ khác.
Ba mươi lăm đứa trẻ, mất cả một tiết mà chỉ xếp chỗ và giới thiệu bản , sắc mặt của Hàn Viễn Phương cũng đổi tí nào, hiển nhiên quá quen với chuyện .
Tiết là tiết học đầu tiên, Hứa Thừa và Hàn Ngang chạy đến chỗ Hứa Nặc, Hứa Thừa còn lảm nhảm bên tại Hứa Nặc: "Em gái, thấy em là xinh nhất đời, ai hơn em hết."
"Ngày mai sẽ bảo bà nội cho em mặc cái váy đỏ mà cha mang về cho em, chiếc váy mấy ngôi nhỏ nữa, nghĩ em mặc cái đó sẽ xinh lắm đó."
"Đừng mặc quần xanh." Hàn Ngang ở bên cạnh thêm: "Đỏ phối xanh hợp với em, mặc ."
Hứa Thừa lắc đầu: "Không , em gái tớ mặc màu đỏ, đội thêm một cái mũ, sẽ lắm luôn, cần thêm một đôi giày nữa."
" , giày nhỏ thoải mái hơn, tớ mang thế đẳng cấp." Hàn Ngang thành thật gật đầu, trong đầu tưởng tượng cảnh Hứa Nặc mặc váy đỏ mang giày mấy lượt .
Hứa Nặc: "..."
Tha cho , mấy sở thích gì thế .