Ta Là Bạch Nguyệt Quang Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-08-20 23:09:05
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì thế Hứa Nặc mắt Hàn Ngang: “Anh trai Tiểu Ngang, chờ lát nữa em vẽ cho nha.”

Cô mới chuyện, Hàn Ngang đôi mắt liền lấp lánh như ngôi nhỏ, gật đầu thật mạnh, khóe miệng nhếch lên: “Được.”

Lúc Hứa Thừa mới chu miệng lên, bé còn tưởng rằng là độc nhất, nghĩ tới em gái đào hoa, trai còn nghĩ đến Hàn Ngang.

Ai, đúng là con gái lớn thể giữ trong nhà.

**

Thời gian thoắt cái đến cuối năm, bọn họ thi giữa kì đó nghỉ, các bạn nhỏ đều tâm trạng thi ngay lập tức, trong cái khí thi nhận điểm thấp , Hứa Nặc, Hứa Thừa cùng với Hàn Ngang theo Đồng Tử Viễn và Hàn Vĩnh Cương lên núi tìm thỏ với gà rừng.

Mấy năm qua, Đồng Tử Viễn vẫn độc như cũ. Ông thăng chức nhanh, mỗi tháng tiền trợ cấp gửi về nhà cũng càng ngày càng nhiều, nhưng giống , mấy năm về nhà một .

Hôm nay ông trở về, bà cô như thường lệ tới gặp Đồng Tử Viễn trở về, ở cùng con trai vài ngày, cuối cùng vẫn cảm thấy cháu trai của hơn, đứa con lớn của bà còn cưng chiều.

Địa vị trong nhà của Đường Ngôn ngừng tăng lên, địa vị trong nhà của Đồng Tử Viễn giảm xuống.

“Aiz.”

“Không bác, quen sẽ thấy hơn.” Tiểu đại nhân Hứa Thừa vỗ vỗ bả vai Đồng Tử Viễn an ủi ông : “Trước lúc em trai sinh , cháu và em gái đều là bảo bối của bà, giờ em trai đời, cũng trở thành bảo bối.”

Người lớn dễ đổi, quen .

Đồng Tử Viễn xoa đầu Hứa Thừa, xoa lệch cả mũ của bé: “Bác quen, bác và cha cháu thường xuyên ở nhà, các cháu chăm sóc bà .”

Hứa Thừa chớp mắt, tin.

So với Đồng Tử Viễn và Hứa Thừa bên tràn ngập khí ấm áp, Hàn Vĩnh Cương cùng với Hàn Ngang, Hứa Nặc bên thể là gà bay chó sủa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-184.html.]

“Cha, gà rừng, mau bắt nó.”

“Cha, con hươu kìa, con hươu.”

“Cha, cha ngốc quá.”

Hàn Ngang hiếm khi hoạt bát như , Hứa Nặc một bên xem náo nhiệt , đây là vì đang cao hứng. Bởi vì Hàn Vĩnh Cương trở , mới vui vẻ như . Dù cho đối với con bao nhiêu, đều thể thế vị trí của cha. Ở trong lòng Hàn Ngang, ngưỡng mộ Hàn Vĩnh Cương, thích Hàn Vĩnh Cương, gần gũi với Hàn Vĩnh Cương, Tống Lam Thư đối với Hàn Ngang quan trọng, Hàn Vĩnh Cương đối với Hàn Ngang cũng quan trọng.

cũng xuất từ bộ đội đặc chủng, thủ của Hàn Vĩnh Cương thật sự tồi, ông ném bừa viên đá cũng thể ném trúng gà rừng.

Hứa Nặc một lúc, thấy hứng thú lắm, cô theo Kẹo Sữa cùng với Đại Hắc và Đại Hoàng cùng tiếp tục hành trình tìm bảo vật.

Mùa đông núi Tiểu Hưng An tuyết trắng bao trùm, ngược sâu trong rừng rậm thật thể thấy ít màu xanh biếc của cây cối, hai màu trắng xanh xen lẫn đem đến cảm giác tươi mát, phảng phất khí đều mát mẻ hơn ít. hiện tại cái gì lấy , Hứa Nặc nghĩ ngợi một lúc, theo Kẹo Sữa tìm một gốc cây nhân sâm. Nàng đào cây nhân sâm lên cho sọt, tính đem cây nhân sâm tặng Đồng Tử Viễn. Đồng Tử Viễn ở trong quân đội, chắc là sẽ cần đến thứ .

Hơn nữa cây nhân sâm tuổi nhỏ, cô còn truyền dị năng hệ mộc cho nó phát triển, thế nào thì tối thiểu cũng trăm năm tuổi.

DTV

Aiz, đáng tiếc vẫn là một đứa nhóc, nếu giống như nam chính nữ chính đầu cơ tích trữ, bàn tay vàng thật .

Cô đào nhân sâm, ném những cái hố đào nhân sâm vài hạt giống nhân sâm, khi trồng xuống, dùng dị năng kích thích sinh trưởng rời . Đào một gốc cây, trồng một gốc cây, nếu phát hiện, qua vài năm thể mọc một núi nhân sâm .

**

Lúc Hứa Nặc trở chỗ , Hứa Thừa cùng Hàn Ngang bắt đầu nhóm lửa nướng gà rừng. Việc bọn họ thành quen, dù ba bọn họ đều thường xuyên lén chạy lên núi tìm đồ ăn ngon.

Nhìn bọn trẻ động tác thuần thục, Đồng Tử Viễn và Hàn Vĩnh Cương liếc , ngay đó lập tức thu hồi ánh mắt.

Một lát , Đồng Tử Viễn mở miệng : “Tiểu Thừa, bác cha cháu tương lai cháu tham gia quân ngũ?”

Hứa Thừa thêm củi đống lửa gật đầu: “ , cháu và Hàn Ngang đều tham gia quân ngũ.”

“Bảo vệ quốc gia.” Hàn Ngang banh khuôn mặt nhỏ bổ sung.

Loading...