Tống Úc Hoà còn là nhân chứng cho việc Hứa Nặc sẽ ký hợp đồng dài hạn với xưởng giấy, nhưng Hứa Thừa, Đường Ngôn, Hàn Ngang và Hàn Thần hề chuyện đó cho đến khi bà .
Sau khi Hứa Nặc sẽ công việc, cả bốn ngây ngốc, còn Tống Úc Hoà vui vẻ, bà tủm tỉm trêu ghẹo Đường Ngôn và Hàn Thần: "Trong tương lai, trai hai đứa sẽ tham gia quân ngũ, chị gái cũng việc , chờ mai hai cháu lớn lên cũng thật chăm chỉ. Chúng chờ hưởng phúc từ hai đứa."
Hàn Thần ngượng ngùng gì, còn Đường Ngôn thì ưỡn n.g.ự.c tỏ vẻ siêu tự hào: "Bà, cháu sẽ chăm sóc cho bà nha, lớn lên cháu sẽ lợi hại đó."
"Cháu cũng lợi hại, cũng thể nuôi cha và nuôi bà nội Tống." Hàn Thần thấy đồng bọn của tỏ thái độ cũng theo. Trải qua vài năm nay thể của bé cũng hồi phục, thể xương cốt hề ốm yếu.
Tống Úc Hoà câu nuôi bà nội Tống của Hàn Thần chọc , bà còn vỗ đầu Hàn Thần: "Vậy thì bà nội Tống chờ Tráng Tráng lớn lên."
Ngay đến cả đứa trẻ nhút nhát cũng chút ngượng ngùng khi gọi là Tráng Tráng ở tuổi , bé cào cào tóc, khuôn mặt trắng nõn phồng má lên: "Bà Tống, cháu lớn , bà đừng gọi nhũ danh nữa."
"Được bà gọi nữa, về kêu là Thần Thần."
Sau đó Hàn Thần nở nụ mãn nguyện cùng Đường Ngôn chạy chơi xe đạp, còn ba Hứa Nặc cùng vẽ tranh lịch mà xưởng giấy .
DTV
Chủ yếu là Hứa Nặc vẽ, Hứa Thừa và Hàn Ngang cạnh , thỉnh thoảng Hứa Thừa sẽ vài câu thổi phồng Hứa Nặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-201.html.]
Bây giờ bọn họ đều đang dần trưởng thành, quá trình huấn luyện của Hứa Thừa cùng Hàn Ngang đang dần củng cố, mỗi khi Hàn Vĩnh Cương trở về kỳ nghỉ, ông sẽ dạy cho họ những điều mới, khi họ lớn hơn, sức mạnh của họ cũng sẽ tăng lên theo. Thường thì cả hai đều kiểm soát khá , nhưng nếu xảy đánh với khác thì bình thường còn là đối thủ của họ nữa.
Bởi vì hai bọn họ từ đến giờ đều lớn lên sẽ trở thành quân nhân, hiện tại mỗi ngày đều chăm chỉ bỏ cuộc, cho nên nhà cũng đối diện với những suy nghĩ đó, lừa gạt bọn họ. Sau một thời gian, Đồng Tử Viễn rằng khi Hứa Thừa và Hàn Ngang tròn mười tuổi sẽ đến đơn vị gần nhất để tham gia huấn luyện trong kỳ nghỉ đông và hè, khi nào khai giảng thì trường học.
Đại đội gần nhất ở quận bên cạnh, nơi đó một đội đóng quân, nhưng đội đó lớn lắm. Thường thì nếu đó đều sẽ chặn , Hứa Thừa và Hàn Ngang cũng nhờ Đồng Tử Viễn và Hàn Vĩnh Cương thư giới thiệu, cho dù là quân nhân chính thức thì khi đến đội huấn luyện cũng thực hiện kỷ luật và việc đều đúng với quy định trong quân đội.
Hứa Nặc suy nghĩ nhiều về việc trở thành quân nhân, hiện tại cô vẫn đang theo để luyện chạy và luyện quyền. Ban đầu, cô cũng tập nhưng Tống Úc Hoà và những khác rằng cô như thế, nên học một kỹ năng để tự vệ. Cô luôn tự tin về ngoại hình của , dù dị năng hệ mộc thì cô vẫn nghĩ những gì bà đều lý, vẫn học một kỹ thuật tự vệ mới , nếu gặp kẻ gian thì .
Cô chỉ là một cô gái!
ngoài chạy và quyền, cô sẽ tập thêm bất cứ thứ gì khác, một là cô nghĩ cần nó, hai là cô lười học thêm. Mặt khác, Đường Ngôn và Hàn Thần cũng đang luyện tập mỗi ngày, hai họ luyện trông cũng khá .
“Em gái, em xem hiện tại bản thảo gửi đến nhà xuất bản nhỉ?” Hứa Thừa chống cằm Hứa Nặc đang vẽ vẽ, bởi vì đại đội trưởng cho rằng hoa mùa xuân chút buồn tẻ, cần đổi qua hoa mẫu đơn, vì bức tranh đầu tiên của cô là bức tranh hoa mẫu đơn "Hoa nở phú quý".
Dù là hoa mẫu đơn hoa sen, hoa cúc, hoa mai, đại đội trưởng một yêu cầu chung đó là thể hiện sự vui mừng khiến cảm thấy vui vẻ khi thấy nó, khác với vẽ truyện tranh. Tuy đại đội trưởng vội nhưng cũng nhanh lên, Hứa Nặc là điều hành doanh nghiệp, cô thể qua loa. Hơn nữa, một bức tranh khó như nó sẽ in như thế nào, bây giờ công nghệ in như ở các thế hệ .
“Cái thật sự .” Hàn Ngang bản phác hoạ của Hứa Nặc, hai mắt sáng lên, đó chút khó hiểu: “Nhà máy giấy thể in cái ?”
Bàn tay Hứa Nặc khựng : “Chắc , lúc ký hợp đồng em đại đội trưởng và hình như nhờ cha giúp tìm máy in. Bây giờ tin tức, chắc trở về nghỉ phép cha sẽ mang thứ đó về theo.”