Trong nháy mắt, đôi mắt của Hứa Thừa và Hàn Ngắn thành vầng trăng khuyết.
Đường Ngôn đang gặm chân gà: “...”
Hàn Thần đang gặm chân gà: “...”
Thật là đáng giận, chúng cũng học nấu ăn! Mặc dù đều chị gái mới là bảo bối của trai, nhưng mà vì mỗi so sánh với chị gái, hai em trai bọn họ đều cảm thấy như là ngọn cỏ ven đường ?
“Đến lúc đó cũng để Ngôn Ngôn và Thần Thần .”
Đường Ngôn và Hàn Thần vốn tức giận phồng má, lập tức vui vẻ trở .
Hmm, họ cũng những chị em yêu thương nha. Anh trai đều thương bằng chị gái, bọn họ thua thiệt .
DTV
Đường Ngôn và Hàn Thần đang cùng nhấm nháp chân gà trò chuyện, trong khi ba Hứa Nặc, Hứa Thừa và Hàn Ngang đang thảo luận về cách ướp chân gà, và công thức ngâm nước muối như thế nào. Mặc dù nhà họ Hứa nước muối do ông ngoại Đường cho, nhưng nước muối của nhà ông Đường vị khác với chân gà ngâm nước muối và trứng. Cả hai cái Hứa Nực đều thích, cả hai cái đều ăn.
“Lần cha về cũng cả sôcôla, nhưng tất cả đều bỏ sữa, là ăn nhiều sẽ hỏng răng.” Hứa Thừa khịt mũi: “Chúng đều là lớn , thể tự quản miệng chứ?”
Hứa Nặc: “... Anh trai , em ngờ thể loại lời đó, trông giống là lớn lắm nha.”
Hứa Thừa: “...”
Cậu oán hận Hứa Nặc, cảm thấy tất cả tính sai .
“Nặc Nặc.” Hàn Ngang đột nhiên gọi Hứa Nặc, Hứa Nặc đáp một tiếng “hả”, nghiêng đầu : “Anh Tiểu Ngang, chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-208.html.]
“Buổi chiều bọn định lên núi chơi, em ?” Trong thời gian , em gái Nặc Nặc luôn ở nhà ngoài nhiều, tuy rằng và Hứa Thừa cô là đang việc nhưng trong lòng lo lắng. Dẫu em gái Nặc Nặc thích lên núi chơi nhất, nhưng bây giờ em ngoài nữa.
“Đi lên núi…” Hứa Nặc do dự một chút, đó gật đầu: “Được ạ, chúng cùng , nếu bây giờ lên núi, đợi trời lạnh sẽ dễ .”
Vùng núi tuyết dày bao phủ, trong đội cũng để mấy đứa trẻ bọn họ dễ dàng lên núi, khi trời lạnh, núi sói, gấu mù và hổ. Mặc dù Hứa Nặc từng thấy, nhưng cô cũng sâu trong ngọn núi trập trùng nhất định dã thú, ngay cả một thợ săn lâu năm cũng dám . Dù một kỹ năng, cô cũng dị năng và Kẹo Sữa giúp đỡ, nhưng cô cũng dám trong quá sâu.
Bây giờ điều kiện sống của các thành viên trong đội cải thiện, lên núi cũng là một thú vui, tuy nhiên hái rau rừng, hái nấm, quả thông, quả phỉ năm nào cũng nhặt một bao tải một bao tải, nhưng mà cũng thực sự là ít hơn nhiều săn trong núi. Bây giờ núi về cơ bản là thế giới của bọn trẻ con.
Hứa Nặc là một trong những vị vua con, cô là may mắn nhất, mỗi lên núi nhiều đứa trẻ theo cùng, cùng cô nhặt các thứ. Trong thời gian , cô lên núi, ngay cả những đứa trẻ trong đội cũng quen.
“Chị ơi, em cũng .” Đường Ngôn vui vẻ khi tin chị lên núi. Bây giờ bé lớn , Tống Úc Hòa đồng ý cho bé lên núi với Hứa Thừa Hứa Nặc, nhưng nếu hai Hứa Thừa và Hứa Nặc cùng lên núi, bé cũng thể . Trong thời gian , bé bứt rứt đến hỏng : “Chị ơi, lên núi nướng thỏ.”
Ánh mắt Hàn Thần cũng sáng ngời, Hứa Nặc nhẹ giọng : “Chị Nặc Nặc, em cũng .”
Nhìn hai đứa em trai từ nhỏ đến lớn mềm mại dễ thương đang ở mặt nũng lên núi, Hứa Nặc hận thể m.ó.c t.i.m phổi cho bọn họ. Cô đồng ý ngay: “Được, dẫn hai đứa lên núi nướng thỏ.”
“Quá .” Đường Ngôn và Hàn Thần vỗ tay vui vẻ, hai còn thèm ăn chân gà ướp nữa, nhảy kêu sắp lên núi sắp lên núi .
Hứa Nặc khẽ lắc đầu cảnh cáo: “Hai đứa thì đấy, đừng cho bạn bè mấy đứa ?”
Cô sợ lúc đó dắt theo một đám trẻ con lên núi, những đứa lớn thì , chẳng hạn như tuổi bằng Đường Ngôn và Hàn Thần, cô thật lo lắng dắt nhiều đứa trẻ lên núi như , nếu thật sự xảy chuyện thì ai chịu trách nhiệm?
“Chị, bọn em , chị đừng lo lắng.” Miệng Đường Ngôn như bôi mật, bây giờ bé phát tài còn kịp, thể ngoài với những đứa trẻ khác chuyện lên núi. Đừng bọn họ tuổi còn nhỏ, chứ thật bọn họ đều hiểu chuyện , núi cao hiểm trở, nếu cho nhiều bạn bè, chị của bọn họ cách bảo vệ nhiều như .
Cậu bé sẽ khó chị của .