Ngay đó đám Hứa Nặc tìm thấy một cây hạt dẻ sự dẫn dắt của Kẹo Sữa, tất nhiên là cây mà bọn họ hái cùng những đứa trẻ khác đó. Cái cây do nhóm trẻ con phát hiện, trong dự tính của bọn họ, bọn Hứa Nặc cũng cùng mấy đứa trẻ tranh đoạt, dù dựa năng lực của bọn họ sâu núi cũng an , bọn họ vẫn thể tìm ít cây hạt dẻ, cũng kém hơn một hai cây .
Dù điều kiện sống của những trong đội bây giờ khá hơn nhưng ai cũng nghèo, trong tay tiền cũng ít gia đình như nhà họ Hứa, nhà họ Hàn chịu mua sắm cho bọn trẻ ăn gì thì ăn cái đó, mặc gì thì mặc cái đó. Con nhà giàu đến mấy cũng chỉ ăn mấy cái kẹo trong những dịp lễ hội, nếu là những cô gái gia đình coi trọng, khi cả năm cũng ăn một miếng kẹo, mấy món ăn dân dã núi là món ăn vặt hiếm hoi với bọn chúng.
Họ keo kiệt chia sẻ một cây họ tìm thấy núi với lũ trẻ, nhưng những cây ở sâu trong núi thì thôi bỏ , lỡ xảy chuyện gì đó, ai cũng gánh trách nhiệm .
“Cây hạt dẻ nhiều hạt dẻ quá.” Hứa Thừa một lớp hạt dẻ rơi mặt đất thành hình tròn, hai mắt sáng lên. Cậu bé vẫn nhớ hương vị của những hạt dẻ mà họ mang về cho chiếc bánh hạt dẻ khi , hạt dẻ rang cũng thơm.
“Khà khà, đều là của chúng .” Đường Ngôn , kéo Hàn Thần nhặt hạt dẻ.
Hàn Ngang vội vàng xách hai đứa : “Quả hạt dẻ gai, chích đau, hai đứa cẩn thận.”
Đối mặt với trai thích , Đường Ngôn và Hàn Thần đều căng thẳng, lúc hai đều gật đầu, sẽ cẩn thận.
Hàn Ngang thấy hai thật sự hiểu chuyện nên đặt xuống.
Năm tản nhặt hạt dẻ, Kẹo Sữa cũng theo giúp Hứa Nặc, nhưng Đại Hắc và Đại Hoàng chạy ngoài, một lúc mỗi con mang theo về một con thỏ.
Hứa Nặc xoa xoa đầu của Đại Hắc và Đại Hoàng, khen bọn chúng việc . Anh trai ở bên cạnh lẩm bẩm rằng nếu gà rừng thì thật , đúng lúc hôm nay hạt dẻ, lúc nữa thể gà hầm hạt dẻ.
Đại Hắc Đại Hoàng lao ngoài, lẽ là bắt một con gà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-210.html.]
Hứa Nặc vui trai : “Anh, tham lam như , Đại Hắc và Đại Hoàng già như , còn bắt gà?”
DTV
Trong những năm qua, cô tẩm bổ cơ thể cho Đại Hắc và Đại Hoàng bằng nhiều loại thảo mộc khác , nhưng tuổi thọ của chúng chỉ kéo dài như . Chúng tới nhà khi cô mới 5 tuổi, bây giờ chớp mắt gần bảy năm. Được nuôi bằng những loại thảo mộc đó cũng thể ảnh hưởng tới việc bọn chúng ngày một già hơn.
Nói tới đây, Hứa Thừa cũng khẽ thở dài: “Sau chúng hãy phụng dưỡng Đại Hắc Đại Hoàng .”
Hứa Nặc: “...”
Hàn Ngang: “...”
Anh ngốc !
Hứa Thừa ngơ với hai họ, cây ngay sợ c.h.ế.t : “Con chó của khác khi c.h.ế.t vẫn ăn thịt. Nếu Đại Hoàng và Đại Hắc của chúng mất , chúng ăn thịt, chúng sẽ chôn nó để nó thanh thản.”
Hứa Nặc chịu nổi nữa lấy quả táo trong túi nhét miệng Hứa Thừa: “Mau im .”
Cho dù là Đại Hắc Đại Hoàng , cũng đừng những lời như , thật xui xẻo.
Hứa Thừa lấy quả táo khỏi miệng khịt mũi, nhưng bé thêm nữa.
Đại Hắc và Đại Hoàng lớn lên cùng họ, nếu chúng thật sự già và mất thì họ cũng buồn. Bởi vì Đại Hắc và Đại Hoàng là hai con ch.ó đực, cách nào để con, gia đình họ bất kỳ con ch.ó con nào do Đại Hắc và Đại Hoàng sinh . Trong tương lai, nếu nuôi một chú chó mạnh mẽ, thông minh, hiểu chuyện và chân thành như hề đơn giản.
Vừa đến Đại Hắc và Đại Hoàng, ánh mắt Hàn Ngang rơi Kẹo Sữa đang xổm bên cạnh Hứa Nặc.