Một học kỳ khi thi cấp 3, Đồng Tử Viễn và Hàn Vĩnh Cương gửi cho Hứa Nặc, Hứa Thừa cùng Hàn Ngang ít tài liệu ôn tập. Toàn bộ đều là tài liệu và bài thi ở các trường trung học khá tiếng tại chỗ bọn họ. Tuy lúc gửi về, một bài thi và tài liệu đều lên sửa /gạch xóa nhưng đám Hứa Nặc vẫn thích đống tài liệu ôn tập .
Tài liệu giảng dạy ở mỗi nơi đều cao thấp. Ở quê sẽ kém hơn ở huyện, ở huyện kém hơn thành phố, ở thành phố kém hơn tỉnh. Ở thời điểm hiện tại thì điều là hết sức bình thường. Tuy thời gian mấy năm nay vẫn đề cao học vấn nhưng thi cấp 3 vẫn khó. Hứa Nặc tự tin rằng dù là cô, trai của cô Hàn Ngang đều thể đỗ cấp 3, nên thể học hỏi thêm chút kiến thức cũng lỗ.
Tài liệu mà Đồng Tử Viễn và Hàn Vĩnh Cương gửi về đều bọn Hứa Nặc qua một , nếu thấy đáp án thì sẽ lấy vở che , tự giải từ đầu. Bọn họ luyện những đề mới cũng quên những bài học. Trong lớp họ ít bạn thi cấp 3, thấy bọn họ luyện đề ngày đêm nghỉ cũng tới hỏi mượn tài liệu của họ để ôn tập.
Hứa Nặc giờ vẫn luôn ủng hộ những học, tuy bản cô cũng khá lười nhưng thích khác tiến bộ. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là đó tâm tư chính đáng, chứ nếu lối tắt để “tiến bộ” thì Hứa Nặc ghét cay ghét đắng. Đám bạn cùng lớp và Hứa Nặc ít nhiều cũng học chung với hai năm, bất kể lý do họ thi cấp 3 là gì thì Hứa Nặc đều hào phóng giúp đỡ bọn họ một phen.
Phải là tuy bây giờ trong mắt đời, sách là vô dụng, sách xong vẫn ruộng như thường, nhưng chỉ cần vài năm nữa sẽ tổ chức thi đại học . Lúc mới là thời cơ hảo để phần tử trí thức phô bày khả năng của .
Có lẽ là do tài liệu mới, hoặc cũng thể do ai trong lớp cũng đỗ cấp 3 khiến những định học hết cấp 2 bỏ học cũng cùng ôn tập với . Khoảng thời gian đó, khí trong lớp trở nên khăng khít hơn nhiều.
Vì trong nhà hai thí sinh, Tống Úc Hoà ngày nào cũng vắt óc nghĩ món ngon cho Hứa Thừa và Hứa Nặc ăn. Nhà họ Hàn kế bên cũng chẳng khác gì. Tống Úc Hoà và Tống Lam Thư vốn giỏi nấu nướng, thi hì hục cơm. Bữa nào cũng là cơm lành canh ngọt khiến cho ba Hứa Nặc một thời gian bắt đầu tăng vài lạng thịt.
Hứa Nặc: “…”
Cô vất vả lắm mới gầy một chút, mà tăng cân ?
Tinh mắt thấy bà nội định lấy mỡ lợn xào trứng, Hứa Nặc vội vàng ngăn cảnh: “Bà ơi, cần ăn cầu kì như ạ, cháu với béo nữa mất.”
Hứa Nặc và Hứa Thừa vẫn xem là béo nhất, Đường Ngôn mới thực sự là béo. Rõ ràng ăn cơm giống nhưng Đường Ngôn gần như sắp lớn thêm một thước . Nếu ngày nào bé cũng tập thể dục thì khi sắp biến thành cái khinh khí cầu đến nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-212.html.]
“Mỡ lợn xào với trứng mà bảo là cầu kì? Lúc ăn thịt kho tàu cũng thấy cháu khen miếng nào .”
DTV
Mặt Hứa Nặc nhăn .
Lúc thể so với bây giờ . Lúc mới trải qua năm năm thiên tai, cuộc sống mỗi ngày của nhà nào cũng đều định. Kể cả Hứa Ái Quốc bàn tay vàng thì cũng mà ngày nào cũng thịt cá , chỉ cần ăn thêm hai miếng mỡ lợn xào với món khác cũng bàn tán một thời gian . bây giờ thì khác, nhà nào trong đại đội cũng khá giả, nhà cô thì càng giàu hơn. Ngoại trừ trai và Đường Ngôn kiếm tiền thì những khác đều lương. Nhà bọn họ là nhà nổi danh giàu của đại đội Thanh Miêu, mà đại đội Thanh Miêu cũng bộ công xã công nhận là công xã gả tới nhất, gì sánh bằng.
“Ăn nhiều mỡ lợn dễ béo lắm ạ, mà bà cũng nên ăn ít mỡ lợn ạ.”
“Có ăn là , còn kén chọn.” Tống Úc Hoà lườm yêu Hứa Nặc: “Mỡ lợn xào rau ăn ngon, mấy cái dầu đậu nành đó xào mùi vị như thế .”
Hứa Nặc: “…”
Cũng đúng.
trọng điểm ở đấy ? Đâu .
Hứa Nặc thở dài: “Bà nội, cháu thấy chúng như bình thường là mà. Thi cấp 3 còn lâu mới đến, mà ngày nào cũng ăn ngon thế . Hơn nữa, bọn cháu ngày nào cũng bới cơm trưa mang theo, bà sẽ khiến các bạn học khác khó chịu đó ạ.”
“Cũng ngon lắm , như là bình thường mà cháu?”
Hứa Nặc mỡ lợn xào trứng, liếc qua thấy thịt khô xào ớt chuẩn , đột nhiên nên gì cho .
Cô cảm thấy bà nội của hình như hiểu sai nghĩa của “ ngon lắm” .