Đều là thanh niên học vấn, bọn cô học hỏi Văn Lan. Bây giờ và Hứa Trường Hà ân ái thắm thiết, sinh đứa con trai, hai vợ chồng đều ở xưởng giấy, ngày trôi qua vui vẻ. Đó do bọn họ tự cố gắng giành lấy ?
Hứa Nặc cảm thấy chỉ cần chừng nào núi non sông quê hủy bỏ thì đại đội của cô năm nào cũng sẽ đối mặt với chuyện mà thôi. Không còn cách nào khác, cô cũng chỉ một tương lai tươi sáng.
Cũng đến lúc cô đến xưởng giấy , chờ đến lúc nghiệp thì đám thanh niên trí thức thấy cô khó chịu nữa. Phải là ngay cả nữ chính nguyên tác cũng xuống nông thôn để đến đại đội của bọn cô đó. Cũng trong đội ai vì hào quang của nữ chính mà mở cửa cho cô . Lỡ như các đội viên hào quang nữ chính điều khiển tâm trí thì cô nên ngăn cản ?
Số phận của cô khó khăn lắm mới cứu vớt từ trong cốt truyện, thể bỏ mặc nó .
Hôm thi, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, Tống Úc Hoà đẩy cửa phòng Hứa Nặc, giục cô nhanh dậy, dọn dẹp một chút để còn ăn sáng tới trường.
Hứa Nặc mơ màng mở mắt , với tay lấy cái đồng hồ, cố gắng giờ.
Hứa Nặc: “…”
Không bọn cô 8 giờ mới thi ? Không nhà cô gần trường ? Vì mới sớm thế dậy ? Mới 5 giờ chứ mấy, cho dù bọn cô dậy thì chạy vẫn thừa sức tới kịp.
Tống Úc Hoà cảm nhận quá trình nội tâm đau đớn của Hứa Nặc, thẳng giật chăn Hứa Nặc xuống: “Dạ xin mời cô nhanh dậy dùm cái, trời sáng bảnh mắt , cháu định thi nữa hả?”
Bà xong, Hứa Nặc ở giường đất cuộn thành hình tròn, chịu ngoài cầm cái khăn lạnh , áp thẳng lên mặt Hứa Nặc. Cô lạnh mà giật , như bệnh đang hấp hối vội dậy.
“Bà nội, còn sớm mà, gì mà lo ạ.”
“Còn sớm gì nữa, mặt trời lên ba sào đó. Dậy nhanh, đợi cháu thi xong thì thích ngủ bao lâu thì ngủ, bà mặc kệ cháu.” Tống Úc Hoà chuyện kéo Hứa Nặc giường đất dậy, cầm quần áo trùm lên cô.
Hứa Nặc: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-214.html.]
Cô vội vã ngăn động tác của Tống Úc Hoà, vẻ mặt đau khổ tự mặc quần áo . Đến lúc cô mặc quần áo xong, ngoài đánh răng thì thấy trai cũng mang vẻ mặt đau khổ giống .
Hai em liếc , đều thấy nỗi tuyệt vọng trong mắt .
DTV
Hai em Hứa Nặc lên rửa mặt xong liền tập thể dục như thường lệ, khỏi cửa sân thấy Hàn Ngang đang chờ ở bên ngoài. Khuôn mặt lạnh lùng như một của bây giờ chút tệ, hiển nhiên là đang mất hứng.
Ấy, xem họ gặp chuyện khác lắm.
Ba chạy vòng quanh đại đội hai vòng, khi trở về Hứa Thừa và Hàn Ngang đều chuyện nữa, Tống Úc Hòa và Tống Lam Thư kéo tắm rửa, đó ăn cơm. Hứa Nặc đương nhiên cũng bỏ quên, bởi vì phòng tắm Hứa Thừa chiếm, cô tắm trong bồn ở phòng tắm.
Chạy hai vòng còn tắm rửa một chút, Hứa Nặc mới thể tỉnh táo. Cô cầm đồng hồ thoáng qua, thật, chỉ mới sáu giờ. Ăn cơm xong cũng chỉ tầm sáu giờ rưỡi, tới trường học cũng tới bảy giờ, chẳng lẽ bọn cô còn ở cổng trường chờ mấy tiếng mới thi?
Bây giờ trời nóng, cô thật sự đến trường phơi nắng lâu như .
vấn đề là , cho dù là Hứa Nặc Hứa Thừa cũng . Cô nhận lấy ánh mắt đầy thương xót của Đường Ngôn, Tống Úc Hòa gọi đến bàn cơm, bàn cơm bánh bao to bằng đ.ấ.m tay, trứng luộc to tròn, cháo hoa nấu đến nở mềm, còn mấy loại đồ ăn ăn với cơm.
"Mau ăn , quần áo cháu cũng đừng nhớ gì, chỉ mấy bộ quần áo, bà tiện tay giặt cho ." Tống Úc Hòa đưa cho Hứa Nặc đôi đũa, đó ầm ĩ phòng tắm, miệng còn lẩm bẩm.
"Tiểu Thừa lâu như , là thi trung học đó, còn ở trong nhà tắm, bản cũng lo lắng chút nào."
Hứa Nặc ngẩng đầu giúp của cô: "Bà ơi, cần sốt ruột ạ, thi cấp 3 cũng quá khó, chúng cháu đều , nhất định thể lên trung học phổ thông, bà như , chúng cháu vốn áp lực đều áp lực."
Tống Úc Hòa đầu liếc mắt trừng cô "Ăn của cháu ."
Hứa Nặc tủi im miệng ăn cháo.