Thi xong , Hứa Nặc ở nhà lười nhác ngủ ngon mấy ngày liền, trai cô rời giường bảo cô chạy bộ cô cũng theo, bữa sáng cũng là Tống Úc Hoa hâm nóng ở trong nồi. Hứa Thừa và Hàn Ngang mỗi ngày theo thường lệ dậy sớm tập luyện, khi ăn xong cơm sáng còn vác sọt với con ch.ó mang theo Kẹo Sữa cùng Đường Ngôn Hàn Thần lên núi chơi.
Hiện tại ruộng còn việc gì, như tuổi của Hứa Thừa còn thể chơi đùa điên cuồng, đợi ruộng nhiều việc, bọn họ cũng theo bắt đầu việc kiếm điểm công. So sánh mà Hứa Nặc thoải mái tự do hơn nhiều, tuy rằng cũng việc lấy điểm công, nhưng trong đội sẽ phân cho cô công việc tương đối nhẹ nhàng. Một là vì cô thật sự việc nặng, về phương diện khác cũng vì trong đội cảm thấy tay cô chữ vẽ tranh nên quý giá, cũng thể để thương.
Các đội viên thuần phác, Hứa Nặc cũng nhận sự yêu quý. Cô trông xinh miệng ngọt, thường xuyên thể khiến các đội viên vui vẻ mặt mày hớn hở, trẻ con trong đội cũng thích chơi cùng cô, bởi vì bọn nó cảm thấy chị Hứa Nặc lợi hại, chơi cùng cô đặc biệt mặt mũi.
Cô ở nhà cưng chiều, mấy ngày nay ngủ nướng Đường Ngôn và Hứa Thừa cũng ầm ĩ với cô, Tống Úc Hòa cũng chiều cô. Sau khi cô ngủ đủ sẽ vẽ vẽ, hiện tại cũng chỉ đơn giản vẽ truyện tranh, cô cũng tiểu thuyết, rốt cuộc thể lãng phí kỹ năng văn chương như nước .
Hứa Nặc cân nhắc đợi tương lai, tiểu thuyết của cô cũng thể thành phim truyền hình, nhưng bây giờ thể tùy tiện những truyện trọng sinh xuyên ở đời tiêu thụ , nhà xuất bản sẽ xuất bản , ở thời đại cũng phù hợp. Qua hai mươi năm sẽ giống , lúc đúng là thời điểm trăm hoa đua nở.
DTV
“Em gái.” Cửa phòng đột nhiên đẩy , Hứa Thừa chạy đầu đầy mồ hôi.
Hứa Nặc động tĩnh của bé sợ đến mức run rẩy một chút, bút ở trong tay vẽ một đường dài vở.
Hứa Nặc: “...”
Hứa Thừa mới chạy đến bên cạnh Hứa Nặc thấy vở một đường rõ ràng, chột lùi hai bước: “Ha, ha ha. Em gái, em sợ .”
Hứa Nặc buông bút bất đắc dĩ Hứa Thừa: “Làm ?”
Vừa cô hỏi như , Hứa Thừa trực tiếp quơ chân múa tay chuyện : “Bọn họ bắt cá, em ?”
Bắt cá?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-221.html.]
Hứa Nặc gập vở : “Đi .”
Bắt cá thể thiếu cô chứ, cô chính là cao thủ bắt cá.
Hai em chạy thẳng đến bờ sông, khi đến bờ sông Hứa Thừa theo bản năng phía Hứa Nặc che chở cô, đây cũng là đây khi Hứa Nặc Hứa Chiêu Đệ đẩy xuống sông Hứa Thừa vẫn luôn giữ thành thói quen.
Cậu bé sợ Hứa Nặc đối với sông bóng ma tâm lý, cho dù em gái bé hề sợ nước, trong lòng bé vẫn lo lắng. Ngần năm đến bây giờ vẫn luôn như , cho dù Hứa Nặc ở bờ sông bắt cá vớt ốc nước ngọt sờ con cua bé đều ở bên cạnh chằm chằm.
Bờ sông lúc ít ở đó, thấy Hứa Thừa dẫn theo Hứa Nặc đến, những đám nhóc đó đều nhiệt tình chào hỏi Hứa Nặc, một câu chị Nặc Nặc, trái một câu cô Nặc Nặc, còn đứa bé trai ba bốn tuổi, gọi bà trẻ Hứa Nặc.
Đứa bé trai là con trai của Văn Lan và Hứa Trường Hà gọi là Hứa Hi, nhũ danh là Tinh Tinh, cũng là một đứa bé mũm mĩm thịt. Lúc thằng bé giống như con sâu theo cạnh Hứa Nặc, một tiếng một tiếng bà trẻ đến thấy răng thấy mắt.
Thằng bé thích nhất bà trẻ Hứa Nặc , bởi vì Hứa Nặc đối xử với thằng bé , luôn cho thằng bé ăn ngon, dẫn thẳng bé cùng chơi.
“Bé Tinh Tinh.” Hứa Nặc xoa mái đầu mềm mại của Hứa Hi, đó từ trong túi lấy một quả mơ cho thằng bé, lấy hai quả cho Đường Ngôn và Hàn Thần.
“Mơ nhà bà trẻ quả ăn ngon.” Hứa Hi di truyền cái miệng của Hứa Trường Hà, rõ ràng còn bắt đầu ăn, lời dễ mất tiền mua liền mở miệng . Đây cũng lý do Hứa Nặc thích chơi cùng thằng bé, đối phương lớn lên đáng yêu miệng ngọt, thường xuyên nịnh nọt cô, ai yêu thích.
“Thích ăn chờ lát nữa về nhà cùng bà trẻ , bà trẻ bảo ông trẻ Tiểu Thừa hái quả mơ cho cháu.”
Hứa Hi Hứa Nặc, ông trẻ Tiểu Thừa, đó gật đầu thật mạnh: “Được.”
Ông trẻ Tiểu Thừa: “…”
Cậu liếc Hứa Hi, thuận tay sờ soạng đầu thằng bé một phen.