Bà ngoại và ông ngoại Đường buổi trưa về nhà ăn cơm mới cháu ngoại trai cháu gái mang bạn đến, còn bọn họ tham gia thi cấp ba thi thành tích tệ, nhận khen thưởng từ trường học và bộ giáo dục , còn cầm khen thưởng đó mua đồ cho bọn họ nữa.
Sao tri kỷ thế chứ.
"Vậy các cháu lên cấp 3 thì tới đây ở , nhà chúng phòng trống, tiết kiệm chen chúc với các bạn ở trường." Bà ngoại Đường xong Hàn Ngang: "Tiểu Ngang cũng cùng tới , ở cùng với Tiểu Thừa luôn, đừng từ chối bà."
Hàn Ngang: "..."
Bà ngoại Đường quá nhiệt tình khiến .
Đường Tuyết ở bên cạnh lấy thức ăn cho : "Tiểu Ngang ở cùng Tiểu Thừa, bạn, bình thường còn thể cùng học."
"Để cháu về hỏi cháu ạ." Thật cũng ở với Hứa Nặc và Hứa Thừa lắm, nhưng mà chỗ là nhà họ Đường, cũng là nhà bà ngoại , ở cảm thấy tự nhiên. Dẫu cũng là danh chính ngôn thuận, dần từng bước, dù vẫn chút ngượng ngùng
"Được , cháu về với cháu giống thím vầy nè là thím kêu cháu tới bầu bạn với Tiểu Thừa và Nặc Nặc." Đường Tuyết đen tối: "Các con từ nhỏ cùng lớn lên, chừng mỗi một ngả, hiện tại quý trọng những ngày tháng còn bên mới ."
Nghe , Hàn Ngang vô thức liếc Hứa Nặc, đó mới đáp Đường Tuyết: "Được ạ."
Nhất định sẽ về với .
"Đợi bọn cháu lên cấp 3 , trong nhà chỉ còn Ngôn Ngôn với bà sui gia thôi." Ông ngoại Đường thở dài. Mấy đứa trẻ từ nhỏ đến lớn đều sống với bà sui gia, nếu tách chỉ sợ bà sui gia quen.
"Cũng may chỉ 2 năm thôi, học xong cấp 3 Nặc Nặc vẫn sẽ về mà."
Hứa Nặc hứa sẽ nhận một công việc trong xưởng giấy, bà ngoại Đường và ông ngoại Đường cũng điều đó, công việc nhẹ nhàng thể diện, cũng đòi hỏi quá nhiều, quy định nhất thiết ở trong xưởng việc. Đối với Hứa Nặc hiện tại mà , công việc nào phù hợp với cô hơn. Thậm chí hộ khẩu nông thôn cũng , cô tự kiếm đủ ăn, đủ mặc, căn nhà của đại đội Thanh Miêu rộng rãi như , còn thoải mái hơn sống trong nhà tập thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-226.html.]
Hứa Thừa trong tương lai sẽ theo con đường quân ngũ, đợi tới tuổi đáp ứng đủ điều kiện sẽ , một năm phỏng chừng cũng chỉ thể gặp một hai .
Chao ôi, con cái lớn , đều tự con đường của .
"Nặc Nặc hiện giờ kiếm nhiều hơn con đó." Đường Tuyết vô cùng kiêu ngạo, hề vì kiếm ít tiền hơn con gái mà vui, suy nghĩ của bà với chồng giống , đều cảm thấy con gái thể tự kiếm tiền nuôi , tương lai mới càng kiên cường hơn.
"Con kiếm tiền thực hiện quyền tự do tiêu tiền." Hứa Nặc nắm tay thành nắm đấm.
"Tiếc là nhà ở bây giờ thể tự tiện mua bán, nếu con cũng mua nhà."
"Vậy thì để dành , học đại học mua ." Ông ngoại Đường : "Đất nước cũng cần nhân tài, bây giờ trường đại học cho giai cấp vô sản nhưng mà…"
Ông ngập ngừng một lúc, nhưng cũng gì, chỉ tiếp: "Có thể kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ khôi phục , đất nước phát triển thì nhân tài là thể thiếu."
ai lúc nào nó sẽ khôi phục.
Hứa Nặc ông ngoại Đường chút kinh ngạc. Ông thật sự mắt , chẳng trách hồi đó thể bảo vệ nhà họ Đường, đến hiện tại cũng như , đến chỗ nào của huyện cũng cho vài phần mặt mũi. Con ông chỉ lão luyện mà tầm còn xa.
"Ừm, để tiết kiệm ." Bà ngoại Đường đáp hùa theo ông ngoại Đường: "Tương lai mua một căn nhà, giống như cháu , vốn kết hôn."
Một căn phòng ở cũng một món hồi môn nhỏ.
Đường Ngôn bật , Hứa Thừa Hàn Ngang, nhưng thấy vẻ mặt chút đổi, trái như tán đồng, ngay lập tức cảm thấy thằng bạn hết cứu nổi . khi nghĩ đến đối phương là em gái , bé cảm thấy thằng bạn mắt thật.
Là vợ chính là mâu thuẫn như đó.
DTV
"Sau chị mua nhà , em qua ở, em ở chung với chị." Đường Ngôn tay sai gắp thức ăn cho Hứa Nặc. "Em nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho chị."