Cùng ngày đăng ký nhập học, ba Hứa Nặc về nhà mà ở nhà ông bà ngoại Đường. Nhà ông ngoại Đường còn nhiều phòng trống, Hàn Ngang và Hứa Thừa ở một phòng, Hứa Nặc ở một phòng.
Có một căn phòng của riêng khiến Hứa Nặc thoả mãn. Trước lúc đến, cô chuẩn tinh thần sẽ ngủ với Đường Tuyết . đợi đến khi trời lạnh thì việc mỗi một phòng khá nan giải. Vì ấm giường đất mà nhà họ Đường nhiều củi lửa như . Nếu mang củi từ trong đội về cũng , nhưng mà bất cập.
Hứa Nặc cân nhắc mắt cứ đổi củi với đám trẻ con theo chân bọn họ trong đội, mỗi tuần mang đến một ít, giống chuột hamster tích trữ lương thực, từ từ tích củi.
Aiz, học hiện giờ thật sự là sống khó khăn, cho nên chỉ cần thành danh từ việc học thì ít nhiều cũng chút thành tựu.
Ba bọn cô tuy ở nhà họ Đường nhưng vài bàn bạc, chỉ cần ăn sáng và tối ở nhà họ Đường, buổi trưa sẽ cùng ăn ở căn tin. Dù là Đường Tuyết ông bà ngoại Đường thì cũng cần bận tâm đến việc ăn uống của bọn cô vì nhà ăn . thực tự cô cũng nấu cơm, nhưng ở ký túc xá, cô nên lãng phí cơ hội lôi kéo quan hệ với bạn học cùng ăn cơm. Bạn học của bọn họ là trụ cột của đất nước thì .
Ngày đầu tiên học, giáo viên cũng giảng bài, chủ nhiệm lớp hết để cho cả lớp tự giới thiệu, đó sắp xếp chỗ , phát sách, đó dẫn học sinh đến vị trí của , phân công vệ sinh lớp học.
Hứa Nặc phân đến lau cửa sổ: “…”
Vạn nghĩ tới, sẽ ngày cô dọn vệ sinh cửa sổ ở trường.
Hai kiếp lúc cô học đều dì chuyên dọn dẹp vệ sinh, căn bản là cần bọn cô động tay động chân. Kiếp học cũng vệ sinh, nhưng cô đều phân quét rác, lau cửa sổ vẫn là đầu.
Cũng may cửa sổ bây giờ vẫn dễ lau, Hứa Nặc dùng giẻ lau, trực tiếp lấy giấy báo. Lấy giấy báo lau cửa sổ, lau sạch sẽ, bóng loáng như mới, trong suốt như kính.
“Xong.” Hứa Nặc hài lòng thành quả cửa kính sạch bóng của , lấy giẻ lau khô khung cửa sổ, phủi tay cầm giẻ rửa nghỉ ngơi.
Hứa Thừa và Hàn Ngang phân nhổ cỏ ở khu vực công cộng vẫn về. Cô thấy cứ ngoài dạo quanh trường một vòng quen cảnh , nhân tiện khỏi phòng học bụi bặm luôn.
Nhìn chung là gian phòng lâu lắm sử dụng, quét một đường mà bụi bay tứ tung, Hứa Nặc thấy nếu hạt bụi to hơn một chút thì kính của cô lau công cốc . dù thấy chủ nhiệm lớp dán thời khóa biểu, thấy mỗi tuần đều sẽ lao động, Hứa Nặc thấy lo lắng như . Tuần nào cũng lao động tổng vệ sinh, ngày nào cũng đến quét lớp nên chắc phòng sẽ quá bẩn như hôm nay.
Cô sắp xếp đồ đạc cho ngăn bàn. Loại bàn học vẫn còn nắp, đậy nắp xong còn khoá nữa, nhưng nếu thế thì tự mua khoá. Hứa Nặc mua ổ khoá mà cô cũng chẳng đồ quý giá gì, là sách mới phát, thêm mấy quyển vở, một lọ mực nước, bút máy thì cô tiện tay ném cặp sách của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-231.html.]
Thấy còn gì , vài bạn trong lớp dọn dẹp xong cũng bỏ về , Hứa Nặc cũng ở lớp nữa, định xung quanh trường ngắm nghía.
Lúc cô ngang qua ngoài sân thể dục, thấy Hứa Thừa và Hàn Ngang vẫn đang nhổ cỏ, lưng còn vài bạn đang dọn cỏ thành một đống, dọn xong sẽ mang tới nhà ăn, phơi khô xong thì bên nhà ăn sẽ tới lấy nhóm lửa.
“Anh, Tiểu Ngang.” Hứa Nặc chạy qua đó, dừng bên cạnh họ: “Các còn bao lâu nữa?”
DTV
Hứa Thừa chỗ còn : “Không lâu , sắp xong , em cứ chơi , chỗ nhiều bùn, cẩn thận bẩn giày đấy.”
Hôm nay, Hứa Nặc một đôi giày thể thao màu trắng, là Hứa Ái Quốc mang từ Thượng Hải về, qua phong cách, cực kì nổi bật giữa một nhóm giày vải, giày da, thu hút mắt .
Chỉ là chống bẩn.
Hứa Nặc gật đầu: “Thế để em qua kìa chờ các .”
Dứt lời, cô sang chỗ sạch sẽ bên cạnh.
Trường cấp 3 của huyện tính là nhỏ, dù cũng nhiều học sinh và giáo viên như , chỉ học, , mà còn sinh hoạt, ăn uống, vui chơi. sân thể dục quá lớn, cũng lát bê tông, nhưng như là lắm , khi khu phức hợp của huyện còn chẳng bằng trường cấp 3 của huyện.
Cô chỉ chờ một lát thì Hứa Thừa và Hàn Ngang nhổ xong cỏ, vẫy tay về phía cô chạy tới.
“Em gái, ?”
Hứa Nặc giơ tay đồng hồ, sắp 12 giờ . Cô liếc Hứa Thừa và Hàn Ngang, thấy hai họ đều thì : “Hay là đến nhà ăn ăn cơm?”
Cô vẫn nếm thử đồ ăn ở nhà ăn nữa.
Hứa Thừa và Hàn Ngang sáng mắt, hai đang trong giai đoạn phát triển, cầm cuốc nhổ cỏ gần hết buổi sáng, đói bụng từ lâu: “Đi , bọn đói lắm .”