Cầm hộp cơm tới nhà ăn, trong đó đông nghịt , mỗi đều cầm hộp cơm và bát của , còn đang chuyện với , náo nhiệt.
Hứa Thừa và Hàn Ngang , che cho Hứa Nặc. Họ chút rụt rè, xếp hàng xong thì theo đám đông. Mặc dù thấy đồ ăn nhưng động tác xúc cơm của nhân viên nhà ăn nhanh nhẹn, cũng mỏi tay .
Mãi mới đến lượt Hứa Nặc, cô qua, khoai tây cắt nhỏ, khoai tây viên, đậu cô ve xào ớt, còn một bát bí đỏ.
Hứa Nặc: “…”
Cô chọn khoai tây cắt nhỏ, thêm ba phần cơm. Cơm nấu từ gạo khoai lang, nghĩa là gạo và khoai lang khô trộn nấu thành cơm.
Bưng hộp cơm khỏi đám đông, Hứa Nặc thẫn thờ hộp cơm. Tuy cô đồ ăn ở căn tin là , nhưng mấy viên khoai tây cắt nhỏ tí dầu nào, cứ như là rán chảo , bỏ thêm nước nấu, đó vớt .
Bàn ghế cũng dư dả, cô tinh mắt tìm chỗ, chờ một lát thì Hứa Thừa và Hàn Ngang cũng đến. Cô thoáng qua, Hàn Ngang chọn đậu cô ve xào ớt, trai cô chọn khoai tây viên.
Ba hộp cơm của , nhịn phì .
Thật lòng mà , bọn họ lớn đến từng , ăn bữa nào giản đơn mà thô sơ như .
Hứa Nặc sẻ phần cơm của cho Hàn Ngang và Hứa Thừa mới bắt đầu ăn. Vừa đút miếng đầu tiên mồm, cô nhịn nhăn mày, khoai tây cắt nhỏ những dầu mà còn nhạt toẹt, cứ như khoai tây luộc .
Kể cả lúc Đường Tuyết ở cữ còn ăn đậm đà hơn phần khoai tây cắt lát nhiều.
Hứa Nặc: “…”
Nuốt trôi.
Thấy cô như , Hứa Thừa cô ăn chứ. Cậu bé đẩy hộp cơm của về phía Hứa Nặc: “Ăn hết thì cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-232.html.]
“Chia cho cũng .” Hàn Ngang .
Hứa Nặc ngần ngại gắp hết đồ ăn cho Hứa Thừa và Hàn Ngang, thì ăn nốt phần còn .
Nuốt xong miếng cơm cuối cùng, Hứa Nặc thở dài một : “Ở căn tin chỗ hâm nóng đồ ăn đó, là bọn mang cơm , hôm nào trời lạnh thì về nhà ăn.” Về nhà còn sưởi ấm , hơn nữa ăn gì thì ăn, cần ăn cơm khoai lang với khoai tây và đậu cô ve.
Hứa Thừa và Hàn Ngang thấy bình thường, mặc dù đây bọn họ thói quen ăn ngon nhưng cũng kén ăn đến mức nuốt trôi. Hơn nữa nếu bọn họ nhập ngũ, nhiệm vụ, còn là đồ mà ăn nữa. mà Hứa Nặc ăn , mà cơ hội thì bọn họ cũng chẳng tự bạc đãi chính , cho nên hai đều vui vẻ gật đầu: “Được.”
“ cơm mang cũng ngon quá.” Hàn Ngang .
Bây giờ bọn họ học cấp 3 là trợ cấp, nếu trợ cấp thì nhiều đều cơm mà ăn. căn tin ở trường học cũng chỉ đến mà thôi, cùng ăn với , dù bọn họ cũng thể đầy ắp thịt cá , như lố lăng quá.
Hứa Thừa vỗ ngực: “Không , ông ngoại tớ nấu ăn giỏi lắm, để tớ học lỏm chút của ông, món đậu mà vị thịt gà cho hai xem.”
Hứa Nặc: “…”
Anh trai đúng là chí khí đó, để cô chống mắt lên chờ món đậu vị thịt gà của trai nhỏ nào.
Buổi chiều tiết, ba Hứa Nặc khỏi trường, dạo ngoài chỗ trạm thu gom rác thải. Trở về nhà họ Đường, Hứa Nặc tìm cái bếp nhỏ mà cha cô mua cho họ .
Bếp nhỏ dùng than, đốt than thì cũng . Dù lúc Hứa Ái Quốc mua bếp cũng quên mua than, theo lượng dùng hằng ngày chắc ít nhất là ba tháng mới hết. Hứa Ái Quốc , chờ đến lúc hết than đá thì ông thể , bọn cô cần quá tiết kiệm.
DTV
Quá tiết kiệm sẽ phản tác dụng, nhưng bây giờ, một cái bếp than cũng chẳng công dụng gì to lớn, hiện tại bọn họ thể dùng cái nồi nấu cơm to mà buổi sáng ông ngoại Đường nấu để nấu bữa trưa. Cơm thể nấu trong nồi to, nồi nhỏ bếp than thì dùng để xào rau, quá tiện.
Tìm lò than, ngày hôm Hứa Thừa và Hàn Ngang dùng luôn. Bọn họ phụ trách việc nấu cơm để Hứa Nặc thể ngủ thêm một lát. Chờ lúc Hứa Nặc Đường Tuyết gọi dậy ăn sáng, Hứa Thừa và Hàn Ngang xới xong cơm trưa hộp hết , chỉ thiếu mỗi việc đậy nắp nữa thôi.
Cô rửa mặt xong, dí gần thì thấy bàn bốn hộp, trong đó hai hộp cơm, một hộp một nửa là cơm, một nửa là hột vịt muối, còn một hộp thì đồ ăn, rau hẹ xào trứng gà, khoai tây sợi xào dấm, thịt kho tàu kho với cà tím. Vì mới nấu xong nên hộp cơm vẫn còn ấm nóng.