Trước cửa viện của thanh niên trí thức, tụ tập nhóm mấy thanh niên trí thức, thấy Hứa Thừa và Hàn Ngang mặc quân trang màu lục nhịn thầm: "Hai họ là nhà họ Hứa và nhà họ Hàn nhỉ, họ đang huấn luyện ở bộ đội, đợi đủ tuổi là thể lính."
"Nghe nhà họ đều theo con đường ." Trong đó một thanh niên trí thức cảm thán: "Quả nhiên và đều giống ."
Bọn họ là thành phố, nông dân tha thiết ước mơ ở thành phố, chỉ là tới tuổi vẫn xuống làng chân núi, dựa trồng ruộng kiếm điểm công để nuôi . Trong nhà tuy rằng trợ cấp, nhưng nhà ai điều kiện để thể trợ cấp thật nhiều chứ. Bọn họ nếu thật sự điều kiện , trong nhà bối cảnh, lúc thể tìm công tác cần xuống nông thôn chịu khổ.
Mà Hàn Ngang và Hứa Thừa rõ ràng hai đều là nông dân, nhưng sống qua ngày còn hơn so với thành phố như bọn họ. Họ cha quân nhân, là chủ nhiệm đại đội. Cả nhà bác cả là quân nhân, các trưởng bối khác đều là công nhân, thậm chí ngay cả Hứa Nặc tuổi ngang bọn họ cũng thể kiếm tiền, chứ đến cả hai nhà đều còn đứa con tiền đồ rộng mở.
Bọn họ tuy rằng mới xuống nông thôn lâu, nhưng cũng địa vị của hai nhà Hứa Hàn ở trong đội. Tất cả đều cận với hai nhà họ. Hâm mộ nhà họ tiền đồ, tôn kính hai nhà họ bảo vệ quốc gia.
Gia đình như , nếu họ che chở, thì bọn họ mới tới đây cũng thể là một bước lên mây, ít nhất thì cuộc sống cũng hơn. Đáng tiếc, mặc kệ là nhà nào cũng đối với thanh niên trí thức bọn họ thản nhiên, cũng đáp ứng lập nhóm với bọn họ.
"Ngày hôm qua nhà máy giấy trong đội đưa cho thành phố một lô hàng, bởi vì bức tranh mới của Hứa Nặc, nên nhà máy giấy trong đội thường xuyên xuất hàng." Có cảm thán một câu: "Bằng tuổi với , mà bằng cô ."
Những khác cũng im lặng.
Ai thể so với cô.
Cũng vì đại đội Thanh Miêu tiền, giàu , cho nên đại đội Thanh Miêu bây giờ thể thấy nhà ngói gạch xanh khắp nơi, đại đội họ còn điện, điện thoại, còn sửa đường bê tông, mua máy kéo, các đại đội khác so với họ thì kém xa. Vốn bọn họ còn nghĩ đại đội Thanh Miêu một nhà máy giấy đỏ rực như , khẳng định giàu , náo nhiệt. Sau đó phát hiện trong đội thật sự giàu , nhưng mỗi năm trong đội đều một ít chuyện, tu bổ đường dây điện thoại, cải tạo đội ủy và trường học, mở rộng sân nuôi heo, còn mỗi năm trồng ruộng đều cần dùng đến phân hóa học, tiền đó đều kiếm từ nhà máy giấy.
Cán bộ ở đại đội Thanh Miêu, trong sạch cũng với đội viên.
Bọn họ lúc các tiền bối xuống nông thôn đều ầm ĩ trong đội, nên bây giờ mấy thanh niên trí thức tìm của cán bộ trong đội, nhưng mắt cho đến bây giờ, ngoại trừ một ít tật đau ngứa, thật sự vấn đề gì khác. Bọn họ cũng tính ở nhà máy giấy, nhưng yêu cầu tuyển công nhân ở nhà máy giấy nghiêm khắc, bọn họ mới xuống nông thôn căn bản cơ hội.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-242.html.]
Còn chuyện trở về thành phố? Càng thể. Không tay nghề hai năm, đại đội trưởng sẽ giới thiệu bạn.
Bọn họ đều chống lưng, bối cảnh, cũng cách nào vòng qua đại đội trưởng để cán bộ công xã và huyện đề cử bọn họ học Đại học Công Nông Binh, cho dù họ năng lực hối lộ, cũng xem lãnh đạo nhận . Đại đội Thanh Miêu giấy, xem như là chiến tích của các lãnh đạo, họ sẽ vì chút lợi ích mà trở mặt với đại đội Thanh Miêu.
"Nhìn đồng chí Hứa Nặc, cũng khác thành phố là bao."
Nghe nhóm thanh niên trí thức liên miên, Tô Tô mím môi, hai tay nắm chặt, móng tay sắp đ.â.m thịt.
Hứa Nặc ngờ tới chập tối cha cô cũng về nhà. Mặt cha râu ria xồm xoàm, cả bụi bặm, ông xách ba lô, đạp xe chở hành lý sân, thấy tiếng động, Đường Ngôn nhanh chóng chạy tới, mùi chua ông chùn bước.
Nhóc bịt cái mũi nhăn mặt: "Cha, bao lâu cha tắm thế."
Hứa Ái Quốc để ý mấy nâng cánh tay lên ngửi: "Mới mấy ngày, hôi lắm ."
Đường Ngôn giật nảy : "Người cha chua lè luôn á."
"Ha ha, , lát nữa cha tắm là , cha mới miền Nam về mà, đường nghỉ ngơi mấy ." Hứa Ái Quốc xoa đầu Đường Ngôn thành cái ổ gà.
"Với , đàn ông tí mùi thì , càng thêm nam tính đó con."
Hứa Nặc và Hứa Thành khỏi phòng: "..."
Cha cô hiểu lầm gì về sự nam tính đúng ?