Đồng Tử Viên kết hôn cách đây vài năm, bao lâu thì vợ ông sinh một đứa bé bụ bẫm, nhưng mà lúc đó nó nhỏ quá, cả ba Tống Úc Hòa, Hứa Ái Quốc và Hứa Hồng Trang đều thấy đứa nhóc đó bao giờ. Hứa Ái Quốc đoán nếu năm nay Đồng Tử Viên kì nghỉ, thì chắc sẽ đưa vợ con về. Vợ ông cũng trong đại đội, hai cũng tiếng chung, lúc cưới họ còn gặp bao giờ, vợ ông tới , chứ dũng cảm tinh thần vô cùng .
Nhắc đến đứa cháu trai nhỏ gặp, nụ của Tống Úc Hòa càng thêm rạng rỡ, mặt mày đến lộ cả nếp nhăn: "Không cơ hội gặp, chứ thì cũng gặp ."
Trong nhà vợ thằng cả chỉ còn cô , thì cũng với nhà bà hơn. bà thấy thằng nhóc Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ quá, đợi hai ba năm nữa hãy sinh thêm, nam nữ gì cũng , như thế thể bầu bạn với thằng bé.
"Sau còn nhiều cơ hội mà, vội gì chứ, đến khi đó ngày nào cũng ở với con cũng hết."
DTV
"Sao thế , còn ở với Nặc Nặc cơ."
Hứa Ái Quốc: "..."
Được, miễn là vui. Nói thật thì ông cũng ở cùng , vì mấy năm qua sống cũng quen , ông cũng vui vẻ sống với . mà cả xa nhà lâu như thế, nếu cơ hội, cả sống với , thì ông cũng cản.
Cùng lắm thì… thì mua một căn nhà bên cạnh nhà cả ông là , hàng xóm luôn. Cứ thế ông ở nhà ai thì ở, hai nhà gần tiện mấy, nhấc chân lên là tới . cũng mong là lữ đoàn cấp nhà cho cả ông đừng xa quá, ông sợ dù mua nhà bên cạnh nhưng gì thì cũng tiện.
Mẹ ông vì bọn họ mà cực nhọc bao nhiêu năm , điều kiện thì dù thế nào cũng để bà sống thoải mái.
"Theo thường lệ, cả của con chắc cũng sắp về , chừng năm nay còn mang vợ con về cùng."
"Thế thì , khi đó nhà đoàn tụ, con mời ai huyện tới chụp ảnh cho gia đình , treo lên vách tường." Hứa Ái Quốc dự định chuyện từ lâu , dù mùa đông mời thợ chụp hình tới phiền, đưa đón tận nơi, phí chụp cao. tiền bạc vấn đề, bây giờ chụp ảnh lưu , già nó sẽ trở thành kỉ niệm quý báu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-249.html.]
Tống Úc Hòa đến đây, mặt mày rạng rỡ, bà vỗ đùi: "Được nha, để trả tiền cho."
"Sao để trả , con tiền mà, cứ để con trả cho." Hứa Ái Quốc cũng theo, xu thế nịnh .
"Khi đó chúng những chụp ảnh gia đình, mà ba em con cũng chụp, mấy đứa nhỏ cũng chụp, chụp càng nhiều càng ."
"Mà chỉ năm , năm cũng chụp, treo hết lên. Con nghĩ á, mà treo đầy hết cả cái tường luôn đấy."
"Nghĩ lắm thế." Tống Úc Hòa Hứa Ái Quốc chọc cho buồn bực , bà chọc Hứa Ái Quốc hai đuổi ông .
"Được , chuyện cứ chờ cả con gửi thư về hẵng tiếp, giờ cần vội, còn lâu mới tới tết mà. Con về nghỉ ngơi , giường cũng ấm , về ngủ thôi."
"Dạ, nghỉ ngơi , con về ngủ đây, ngày mai còn dậy sớm nữa."
Cả tháng nay ông và Hứa Thừa chẳng ở nhà mấy ngày, mà rảnh ở nhà thì nên giúp việc mới . Bây giờ thời tiết ngày càng lạnh, họ tiếp tục dự trữ củi, nếu đông đến lạnh buốt, đủ củi đốt sẽ cóng hỏng mất.
Tống Úc Hòa xuống giường tiễn Hứa Ái Quốc ngoài. Khi ông rời , bà mới chốt cửa trở giường đếm tiền và phiếu mà Hứa Ái Quốc đưa cho bà.
Bà lặng lẽ đếm một lúc, chợt bật .
Đời của bà, hồi nhỏ sống giàu sang sung sướng, cửa nát nhà tan, nhưng cũng gả một gia đình . Đáng tiếc mệnh bà , chồng c.h.ế.t con đau, gả một nữa. Hồi đó cái khổ nào mà bà trải qua ? May cũng nhấc đầu lên , ba đứa con đứa nào cũng hiếu thảo, bây giờ thành gia lập thất sinh con cái hết . Đến lúc gặp Tiểu Thạch Đầu, đời của bà cũng coi như viên mãn, chỉ cần hưởng phúc con cháu nữa thôi.
Trong phòng yên tĩnh chỉ tiếng bà thì thầm, lúc bà dứt lời ngước đầu lên, trong mắt lóe lên ánh nước, nhưng nụ mặt sáng ngời. Từ nụ của bà, thể thấy lúc trẻ bà phong nhã thướt tha bao nhiêu.