“Cháu , bà nội.” Hứa Nặc nhận lấy sữa lúa mạch từ Tống Úc Hòa, Tống Úc Hòa liên miên mà cô thấy phiền chút nào, ngược còn đau khổ trong lòng.
Cảm giác chính là hương vị tình .
Tiểu Thạch Đầu như vẹt học : “Biết ạ.”
“Ha ha ha.” Hứa Thừa dáng vẻ ngốc nghếch của em họ, thiếu chút nữa lưng dừng . Tiểu Thạch Đầu thật là dễ thương, khiến yêu thích. Chỉ là mập mạp như bọn họ lúc nhỏ, nếu nhiều thịt thêm tí nữa thì càng hơn. Chỉ là đây nhóc ở nhà trẻ, hiện tại nhóc về nhà , ngày ngày ăn ngon, còn sữa bò lúa mạch, cho nên việc tăng cân chỉ là vấn đề thời gian, cần quá lo lắng.
Đồ đạc thu dọn thỏa, Tống Úc Hòa mới phân phát mấy miếng vải. Đầu tiên, bà lấy tấm vải màu quả hạnh đưa lên Hứa Nặc ướm thử: “Cái cho Nặc Nặc may quần áo.”
“Bà nội, cháu vẫn còn quần áo, cái bà cho bác cả ạ.” Hứa Nặc nhanh chóng từ chối.
“Cha cháu mỗi công tác đều mang quần áo giày dép trở về, cháu đang lớn nhanh, nhiều quần áo còn mặc mất .”
Mấu chốt là trong nhà con gái.
“Có cho bác cả , cháu cần nhọc lòng .” Nói đoạn, Tống Úc Hòa lấy một tấm vải màu đỏ trong đó đưa cho Lý Dao: “Đến đây, Thạch Đầu, tấm cho con may quần áo.”
Lý Dao yêu thương mà sợ hãi, ngờ còn phần , bà còn tưởng tất cả đều của tụi nhỏ.
DTV
Bà vội vàng nhận lấy: “Con cảm ơn .”
“Khách sáo cái gì, đều là một nhà cả.” Tống Úc Hòa khoát khoát tay, phân phát những tấm vải còn . Sau khi chia đều, trong lòng bà mới thoải mái, bà dáng vẻ vui mừng mà cảm giác bỏ nhiều tiền, nhiều phiếu như cũng lãng phí.
Nếu như khi còn nhỏ, tiền còn đủ để bà mua một bộ quần áo, nhưng hiện tại tiền nhỏ, bình thường đều nỡ tiêu nhiều như .
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tống Úc Hòa rơi Hứa Nặc.
Chà, đứa cháu gái đáng để tiêu tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-266.html.]
“Đống vải cho mấy đứa thì đừng tiết kiệm, nên may quần áo thì may, đừng để đông cứng. Mẹ cô trí thức họ Tô, đông lạnh cóng đổ bệnh mấy .”
Nghe như thế, Hứa Nặc ngẩng đầu: “Là Tô Tô, cái giúp chị Đới Đệ chạy trốn đó hả?”
“Chẳng thế , bà lúc đến đây cô mang theo khăn trải giường, một bộ quần áo dày còn áo bông thì . Trong tay cô tiền, cũng lạnh đến mắc bệnh.” Bà thở dài một , tuy Tô Tô , nhưng khi cảnh ngộ cô gặp thì nhịn thấy chút đáng thương.
Rốt cuộc cũng lớn hơn cháu gái bà bao nhiêu.
Đường Ngôn là Bách Hiểu Sinh[1] nhà bọn họ, biểu cảm của Tống Úc Hòa là bà đang thương cảm cho Tô Tô, vì vội vàng nhấc tay lên : “Bà nội, trong đội cho cô mượn áo bông và chăn đệm, nhưng cô ghét bỏ mặc, chuyện cũng thể trách ai .”
[1]Bách Hiểu Sinh: nhân vật trong tiểu thuyết Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm
“Còn chuyện ?”
“ ạ, là cô bẩn, mặc nó.”
Đám đông: “...”
Bị lạnh cóng cũng là đáng đời, bẩn thì cởi giặt, còn giường lò giữa mùa đông, sợ khô quần áo ?
Khóe miệng Hứa Nặc giật giật, cảm thấy nữ chính đầu óc.
Trong thời gian , nghĩ đến những chuyện cô về nữ chính và nhà cũ của nhà họ Hứa, cô cảm thấy thật nhiều tư liệu cho tiểu thuyết của .
Ngày 28 tháng Chạp trong đội mổ lợn chia thịt, Tống Úc Hoà nhà họ Hứa việc trong xưởng giấy lãnh tiền lương, Hứa Nặc và Đường Ngôn , giống nên điểm công, cả gia đình góp mặt nhiều trong vụ thu hoạch mùa thu, nên cuối cùng tính còn đủ nửa cân thịt.
Cũng may là điều kiện của đại đội , lợn g.i.ế.c hàng năm cũng nhiều hơn bình thường nên ai thì thể bỏ tiền mua thịt. Hứa Nặc theo Hứa Thừa và Hàn Ngang, ba thùng khiêng thùng, xô khiêng xô, xếp hàng chờ chia thịt xong thì mua.
Căn bản nhà nào như bọn họ phân trong nhà lấy, dù là chia thịt mua thịt, những xếp hàng úp thùng đều là những chủ hộ, phần còn hầu hết là những đứa trẻ và già xem chuyện vui. Gặp sự kiện cả năm mới một như , ai cũng sợ lạnh mà mặc quần áo thật dày, đội mũ đeo bao tay, lâu lâu dậm chân tại chỗ mấy cái.