Khuôn mặt Hứa Nặc ngập tràn đau khổ, cô cảm thấy áp lực nặng nề.
Sau khi các thành viên trong đội chia thịt xong, họ bắt đầu bán thịt, cả ba vội vàng chạy qua. Trên thớt vẫn còn hai cái đầu lợn ai động , mua thì mua, hoặc để dư thì cũng , vẫn còn một bữa cơm tập thể giữa cả đội với . Chờ đến lúc đó nấu là , sẽ lãng phí.
“Chú đội trưởng, còn tiết heo ạ?”
Đội trưởng kịp thì ông hàng thịt phụ trách cắt thịt : “Còn, cháu bao nhiêu?”
Hứa Nặc liếc theo hướng ông chỉ, thấy trong xô vẫn còn khá nhiều tiết lợn. Cô suy nghĩ một hồi: “Cho cháu ba miếng , còn ruột non với ruột già ai ạ? Nếu ai lấy thì cháu mua hết, thêm cả bốn quả tim heo nữa.”
“Cháu phần thịt , cắt năm miếng, chỗ xương thì bốn phần.”
Người bán thịt nhanh chóng cắt và cân tất cả những gì Hứa Nặc , kế toán ở bên tính toán tiền. Hứa Nặc thanh toán, kế toán thu tiền và ghi sổ.
Đến lượt Hàn Ngang, thực sự Hứa Nặc, đợi cô chọn.
DTV
Hứa Nặc: “...”
Cô chỉ chỗ nhiều mỡ và hỏi Hàn Ngang: “Chỗ ?”
Hàn Ngang gật đầu: “Được, lấy cân rưỡi và hơn một cân thịt ba chỉ.”
“Mua thêm chút xương nữa để hầm canh . Em nhớ Tráng Tráng và thím Tống đều thích uống canh xương hầm, còn thích dưa chua hầm xương lớn nữa.”
“Được, mua tim và phổi về hầm canh. Em thấy thế nào?”
Nhìn hai thảo luận ở một bên, những xung quanh đều sững sờ trong giây lát.
Tại cảm giác hai đứa giống như một cặp vợ chồng trẻ ? Vợ chồng son qua còn bằng bọn họ nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-268.html.]
Tô Tô theo tham gia cuộc vui, thấy Hứa Nặc và Hàn Ngang, cô cắn chặt môi, gì nữa mà xoay rời khỏi. Lạnh đến mức cô thể chịu nổi, dù đại đội cho cô mượn quần áo thì vẫn cảm thấy cái lạnh xuyên thẳng xương, răng cũng va kêu răng rắc.
Trước khi Hứa Thừa bước đến tách Hàn Ngang khỏi Hứa Nặc, xác định loại thịt mà mua, đó cũng trả tiền bỏ thịt thùng mà mang theo.
Ngay khi họ rời , các thành viên trong đội bàn tán xôn xao, nội dung thảo luận là về Hứa Nặc và Hàn Ngang. Có thím : “Chúng thấy con bé Nặc Nặc và Tiểu Ngang lớn lên. Hai đứa từ khi còn nhỏ như , chừng chúng uống rượu mừng của hai đứa nó đấy.”
“Không . Nếu như chúng thuận mắt thì thành đôi từ lâu , còn đợi đến bây giờ gì?"
“Này, bà tưởng bây giờ giống với ngày , thuận mắt là cưới . Hiện tại luật kết hôn quy định tuổi kết hôn, bọn nó đến tuổi giấy đăng ký kết hôn .”
“Hiện tại bao nhiêu kết hôn thèm lấy giấy đăng ký kết hôn chứ? Ở quê chúng cũng coi trọng những cái đó, bày rượu chính là kết hôn . Hơn nữa, chắc Hứa Nặc và Hàn Ngang thành đôi, Hàn Ngang gia nhập quân ngũ ? Trông nhà họ Hứa yêu thương con gái như , họ bằng lòng để Hứa Nặc thành góa phụ ?”
“Làm thể chuyện như , là theo quân ?”
“Đi theo quân? Hàn Vĩnh Cương lính lâu như , Đồng Tử Viễn cũng giống như thế, thể theo quân ?”
“Đó là binh chủng khác . đội của Hàn Vĩnh Cương cho nhà theo quân.”
“Nói chừng là do nhà họ Hứa Hứa Nặc kết hôn với Hàn Ngang. Này, lúc bà đến hẹn mai cho nhà họ Hứa ? Gia đình họ gì ? Hứa Nặc chính là báu vật, còn trẻ nhưng một năm kiếm nhiều tiền, hôm chia tiền chia cho nó nhiều lắm .”
“Không con bé nhận lương, chỉ là kém một chút thôi.”
“Này, nó nhận tiền hoa hồng đấy, thể trúng mức lương ít ỏi đó ? Trong đội cũng bao giờ hoa hồng của Hứa Nặc là bao nhiêu, nhưng xưởng giấy của chúng sản xuất bao nhiêu thứ ? Những thứ đó Hứa Nặc thiết kế, mấy thứ nó thiết kế bán cũng chia tiền.”
“Rồi , bà ghen tị ? Bà ghen tị cũng vô ích. Nếu Nặc Nặc giúp xưởng giấy thiết kế đồ vật và vẽ hoa văn thì công việc kinh doanh bên xưởng giấy của chúng thể như ? Sao mí mắt của bà nông cạn như ?”
“Bà cái gì, bà ai? Ai mí mắt nông cạn?”
Hứa Nặc suýt đánh vì , về đến nhà đồ còn đặt xuống thấy cha về , cả hai mang về nhiều thứ, trong đó một thứ do đơn vị gửi quà Tết đến, còn cả đồ mà Hứa Ái Quốc mua về, trong đó dễ thấy nhất là một miếng thịt bò nặng năm cân.
Tốt lắm, món bò kho của cô chỗ dựa .