Trong sách, rõ ràng phần diễn của Hứa Nặc còn nhiều bằng phần diễn của Hàn Ngang, thế nhưng Hứa Nặc vẫn là cô gái nhỏ Hàn Ngang một mực để ở trong lòng.
Số của cô thật , hiện tại cô còn sống chứ chết, Hàn Ngang sẽ kết hôn với cô, cô có thể dựa Hàn ngang sống cuộc đời ăn sung mặc sướng?
“Cô… xuyên qua đây ?”
Hứa Nặc: “...”
Nữ chính ngốc ?
Đừng cô xuyên đến , kể cả cô xuyên đến thì cũng sẽ thừa nhận. Nữ chính ý kiến hả, bọn họ chẳng giao tình, cô nghĩ gì mà cho rằng cô hỏi thì sẽ trả lời?
Hứa Nặc giả vờ bối rối “hả” một tiếng, đó hỏi: “Thanh niên tri thức Tô, xuyên qua là cái gì cơ?”
Tô Tô: “...”
Cô ngay lập tức nghẹn họng, càng tin Hứa Nặc hiểu ý , ngược cảm thấy Hứa Nặc đang diễn kịch. Nếu Hứa Nặc xuyên qua thì cô sống sót qua lúc năm tuổi, có thể tiểu thuyết, vẽ tranh kiếm tiền?
Chắc là lừa gạt , biến thành đồ ngốc.
Tô Tô trả lời vấn đề với Hứa Nặc, mặt khác tận tình khuyên bảo: “Hứa Nặc, biết cô xuyên qua, là xuyên đến đây thì cô nên rõ ràng, Hàn Ngang nên con đường .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-270.html.]
Hứa Nặc tiếp tục bày vẻ mặt mờ mịt, trong lòng khó chịu thầm. Không nên con đường thì nên con đường nào? Hay như trong sách đầu cơ trục lợi người đứng đầu chợ đen? Sau đó chờ ngày cải cách, ăn mở rộng, kết quả cô hại chết, gia sản còn cô lấy ?
Cô nghĩ cũng đấy nhỉ.
Ngày tháng bây giờ của Hàn Ngang ? Người một nhà đầy đủ, khỏe mạnh yên , cha chẳng những xảy chuyện mà còn thêm một em trai, còn thể những gì . Chưa đến tương lai, ít nhất mười lăm năm đầu đời của gì tiếc nuối.
Mỗi ngày đều sống yên , cô há miệng là từ bỏ cuộc sống bây giờ, từ bỏ giấc mơ của , đó chợ đen đầu cơ trục lợi? Mơ thế hả. Không đến những cái khác, chỉ hiện tại Hàn Vĩnh Cương vẫn là quân nhân, bây giờ còn cho phép ăn, nếu Hàn Ngang bắt vì đầu cơ trục lợi, Hàn Vĩnh Cương còn cơ hội thăng chức?
Cả nhà họ đều kết án lao động cải tạo.
“Hàn Ngang là việc lớn, tương lai còn ăn buôn bán, kiếm nhiều tiền vì mắc kẹt trong một phần ba mẫu đất , mắc kẹt trong quân doanh cả đời lối thoát.”
Hứa Nặc: “...”
Mặt cô tiếp tục ngẩn nhưng khi nữ chính những lời thì nhíu mày . Dù nữ chính ngốc, luôn luôn thích giả ngu, cô nhất định nghi ngờ .
DTV
Vẻ mặt Hứa Nặc nghiêm túc đắn, trong đó còn mang theo sự đồng ý: “Thanh niên trí thức Tô, những lời về cô đừng nữa, hiện tại cho phép đầu cơ trục lợi, đây là phạm sai lầm, là xổm trong tù. Làm binh lính đường ? Tham gia quân ngũ chỉ cần biểu hiện là thăng chức, hơn nữa quân đội là chuyện , bảo vệ quốc gia là vinh quang, từ miệng cô biến thành chuyện đáng ?”
“Thanh niên trí thức Tô, cô còn là phần tử trí thức mà mấy việc cô rõ ràng ?”
“ tất cả từ thành phố đến đều suy nghĩ như cô, mà nghĩ như cô cũng chỉ là thiểu , nhưng kể cả là thiểu cũng thể nghĩ như , tâm với những đồng chí quân nhân thật lạnh lẽo.”
Tô Tô thiếu chút Hứa Nặc tức đến nôn máu. Cái gì mà mỗi trong thành phố đều giống như , cái gì mà ý nghĩ của chỉ là thiểu ? Đây là móc chửi thôi, đó cô bạch nguyệt quang của nam chính mồm mép lanh lẹ tính tình xảo trá như . mà với bộ dạng quê mùa của cô chẳng giống ăn, há miệng ngậm miệng đầu cơ trục lợi, Tô Tô cảm thấy khả năng Hứa Nặc thực sự xuyên đến.