Thông tin về việc khôi phục kỳ tuyển sinh đại học ảnh hưởng lớn lắm đến các thành viên trong đội, nhưng đối với nhóm thanh niên trí thức vô cùng ảnh hưởng. Dù thanh niên trí thức đó việc ở nhà máy chế tạo giấy việc ở xưởng gạch cũng đều xin nghỉ để chuyên tâm ôn tập, một ít thanh niên trí thức kết hôn với đội viên cũng đang miệt mài học hành, thi một nữa để thể đến thành phố. Vài gia đình con trai cưới thanh niên trí thức hoặc là con gái gả cho họ cũng sống mấy dễ dàng, bây giờ nhà nhà đều đang hạnh phúc, nếu họ thi đỗ nữa thì đây?
Dù cũng từng qua một vài thanh niên trí thức tiến cử trường đại học Công Nông Binh, đó chẳng tin tức gì nữa và hầu hết đều bao giờ , tất cả cho kinh hãi, họ thà kỳ thi tuyển sinh đại học còn hơn là hứng chịu cảnh đó. Nếu mấy đó thật sự mất bỏ vợ, chồng, con cái thì ? Đàn ông còn thể kết hôn thêm nữa, nhưng phụ nữ hiện nay tái hôn thì thật sự khó, tình huống đúng là dễ .
Tóm , hai ngày khi tin, trong đội bắt đầu hỗn loạn, hiện tại trông khác gì một bãi chiến trường.
Hứa Nặc liên quan gì đến mấy chuyện , cô cưới thanh niên trí thức nào, nhà cũng chẳng rước thanh niên trí thức về dâu, nhưng chỉ điều, cô đối phó với mấy bữa ăn đầy dưỡng chất của bà nội, cho dù nghĩ rằng lâu nữa trai sẽ trở về và cùng cô hưởng thụ tình yêu cũng khiến cô vui lên , Hứa Nặc bát canh gà với mực hấp mặt mà da đầu tê rân rân.
"Hứa Nặc, cháu ăn xong cứ để bát ở bàn, chút nữa bà rửa cho, cháu cứ chuyên tâm sách, hiểu ?" Tống Úc Hòa vội vàng tới xưởng chế tạo giấy việc, đợi Hứa Nặc trả lời, mang theo mũ với khăn choàng cổ phóng một mạch cửa.
Hứa Nặc im lặng đợi hai phút, đó khỏi phòng, vẫy tay chào Tiểu Thạch Đầu đang băng ghế nhỏ đốt lửa sưởi ấm để ngắm tuyết: "Nhóc con, em mau đây."
Cậu nhóc đưa mắt Hứa Nặc, mặt lộ rõ vẻ rối rắm, nhưng nhanh khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc lắc lắc: "Chị , bà chị lén đưa canh cho em uống nữa." Bà bảo nhóc càng ngày càng béo, sắp biến thành một con heo nhỏ .
"Ai chị lén đưa?" Hứa Nặc vô cùng chắc chắn, nhưng lừa lương tâm đang chột của nhóc, nhưng mà cũng hẳn là lừa dối: "Chị quang minh chính đại đưa canh cho nhóc uống, là lén đưa."
Tiểu Thạch Đầu: ". . ."
Cậu nhóc cảm thấy Hứa Nặc đúng, chỗ nào giống như đang dối.
Nhìn bát canh gà thơm ngon mà Hứa Nặc mang tới, Tiểu Thạch Đầu thỏa hiệp chút do dự. Cậu nhóc vui vẻ chạy về phía Hứa Nặc, chạy : "Chị ơi, em uống hết canh của chị thì chị đói ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-277.html.]
"Không , hai đứa bọn mỗi một nửa." Hứa Nặc sợ nhóc no quá ăn bữa tối, thế thì chuyện sẽ lộ mất, cho thứ diễn thật trôi chảy. Hơn nữa gần đây cô cho Tiểu Thạch Đầu ăn, mắt thường cũng nhóc mập hơn một chút, bây giờ thể gọi là thịt mỡ đông lạnh , qua một thời gian nữa nhóc mà ốm thì Hứa Nặc cũng hết cách biện minh với Tống Úc Hòa.
Thiệt là đáng tiếc, Đường Ngôn học mất , thể san sẻ chút cơ hội với nhóc, thì bát canh ngọt ngào đầy áp lực cũng sẽ dồn hết lên một nhóc .
Nhóc đó vẫn còn nhỏ.
Ngay lúc cả hai định uống bát canh, Hứa Nặc bỗng một âm thanh vui vẻ quen thuộc: "Ây dô, hóa đây là cách em giải quyết mấy bát canh gà của bà ?"
Thôi chết, lộ .
Hứa Nặc ngẩng đầu thấy đối phương cả dính đầy tuyết và bụi bặm, trông mệt mỏi: "Anh trai, trở về ."
Tiểu Thạch Đầu còn nhanh hơn cả Hứa Nặc, nhóc trực tiếp chạy thẳng đến chỗ Hứa Thừa, đó ôm đùi , ngẩng đầu Hứa Thừa lộ một hàm răng trắng toát: "Anh ơi, trở về , em nhớ lắm á."
Hứa Nặc: ". . ."
Cô Hứa Thừa tươi bế Tiểu Thạch Đầu ném nhẹ lên trung, đó đặt nhóc xuống và xoa đầu: "Qua chỗ chị Hứa Nặc uống canh nhóc."
"Trong nồi vẫn còn canh, em múc cho một bát nha." Hứa Nặc đặt cái bát trong tay xuống bàn, đó chạy đến phòng bếp múc cho trai nhỏ một bát đầy. Trong bát nhiều thịt gà, mực, còn thêm hai quả trứng bóc vỏ.
"Buổi sáng bà mới nấu, bây giờ vẫn còn mềm, ăn ngon."
DTV
Hứa Thừa nhận bát canh chọc ghẹo em gái : "Ăn ngon mà em còn ăn?"