Chỉ cần nữ chính chuyện , cô sẽ để tâm đến, cũng sẽ nghĩ tới việc đào bới bí mật của , hai bên cứ đối với như xa lạ.
Hơn nữa cô thấy nữ chính trông giống như chuyện , mỗi đến giảng đều ở trong góc, ngoại trừ lúc đặt câu hỏi thì bình thường đều im lặng. Điều Hứa Thừa ít phàn nàn, rằng nếu cô ngay từ đầu cư xử chừng mực như , hỗn láo thì thể mang tiếng .
Hứa Nặc giải đáp cho , dù một xuyên trong cuốn sách bản qua, cảm thấy hiểu rõ cốt truyện, mấy ai kìm sự bồn chồn trong lòng để cam chịu một bình thường. Đối với thanh niên trí thức Tô, Hàn Ngang chính là một phú nhị đại, nếu nắm chắc thì tương lai sẽ cuộc sống sung túc.
đó đều là chuyện cũ , Hàn Ngang bây giờ với là hai khác .
Cô nữ chính đang chăm chỉ bài trong góc phòng học, nhịn mà .
Một tháng trong nháy mắt trôi qua, bất kể nguyện ý , sẵn sàng , tự tin , thời gian thi tuyển đến.
Vào ngày thi tuyển sinh, đội sắp xếp xe đưa bộ thí sinh đến huyện tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong mùa đông giá rét, một đám thí sinh ấp ủ ước mơ, kỳ vọng về một tương lai tươi sáng, lượt từng lên xe. Chiếc xe đầu kéo cẩn thận chạy đường, chở theo một nhóm thanh niên đến phòng thi.
Ba Hứa Nặc vội vàng thức dậy từ sáng sớm để xuất phát với xe trong đội, mà ngày đầu tiên tới huyện thành ở nhà họ Đường. Thật ngoại trừ họ , trong đội còn một đội viên điều kiện và thanh niên trí thức cũng sớm lên huyện, hai ba ở cùng với , thuê phòng ở khách sạn.
Trước thời điểm thi cùng ý tưởng với họ cũng ít, đặc biệt là một đại đội ở xa, gần nhất cũng nửa ngày, thậm chí là một ngày, nhưng tới , điều cũng cho khách sạn đủ phòng ở, còn một thì tìm nhà dân ở nhờ. Có tới chậm nên ngay cả nhà dân cũng thuê , chỉ thể chen chúc với khác. mà cũng còn cách nào khác, sống qua mấy ngày thi cử là .
Tình cảnh của bọn Hứa Nặc hơn một chút, bà ngoại Đường và ông ngoại Đường vì chăm sóc cho ba thi đại học, nên dù là khi thi đại học là bây giờ thi đại học đều đặc biệt xin nghỉ. Lãnh đạo đơn vị nhà họ ba thí sinh cũng phê duyệt nhanh, còn dặn dò họ chăm sóc thật cho các thí sinh, để cho bọn Hứa Nặc thi thật , đậu trường đại học mà mong . Còn chờ thi đại đừng quên mời họ đến ăn mừng, hưởng chút may mắn. Bà ngoại Đường và ông ngoại Đường đều nhất nhất đáp ứng, mấy lời xong đều cho cảm thấy thoải mái, hơn nữa họ cũng tin tưởng ba Hứa Nặc, tin tưởng họ thể thi đậu trường đại học mà bản mơ ước.
Tới ngày thi, bà ngoại Đường túm Hứa Nặc dậy, thấy cháu ngoại ngủ mê mang trừng mắt, bà đau lòng buồn : "Tiểu Thừa và Tiểu Ngang huấn luyện gần xong , chờ cháu ăn cơm học đó."
Hứa Nặc mặc quần áo ngáp: "Không còn cách nào khác, thời tiết thích hợp để ngủ trong ổ chăn, chỉ mãi với chăn đệm thôi."
"Chỉ cháu lắm lời." Bà ngoại Đường vỗ Hứa Nặc một cái, : "Mau lẹ lên, ông ngoại cháu nấu đồ ăn ngon cho đó, đợi lát nữa sẽ nguội mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-281.html.]
Lời so với những thứ khác thì hiệu quả hơn, Hứa Nặc tăng tốc độ mặc quần áo của bản , khi mặc xong dũng cảm hứng gió lạnh rửa mặt. Sau khi rửa mặt, lau mặt xong cô liền vội vã chạy bàn cơm, thấy điểm tâm bàn đầy màu sắc hương vị, nước miếng thèm ăn cũng chảy xuống.
Ông ngoại cô thật lợi hại.
DTV
"Ông ngoại, ông thật là giỏi."
Hứa Nặc giơ ngón tay cái cho ông ngoại Đường, chọc cho ông ngoại Đường ha ha.
"Ông ngoại, giống với đồ ăn thi, cháu cảm thấy ông đậu hũ ngon."
Ông ngoại Đường vui hớn hở thoáng qua cháu ngoại lớn của , hiền lành: "Cháu thích ăn thì mai ông sẽ cho, hôm nay các cháu ăn cháo trạng nguyên , còn bánh nướng đề tên bảng vàng, bánh bao tên bảng vàng, ăn nhất định sẽ thi đậu đại học."
Hứa Thừa: "..."
Hứa Nặc: "..."
Hàn Ngang: "..."
Thi đậu trạng nguyên?
Đề tên bảng vàng?
Có tên bảng vàng?
Đột nhiên cảm thấy ăn cơm áp lực thật lớn.
Nhìn thấy ba đứa nhỏ đều nổi, bà ngoại Đường tức giận đánh ông ngoại Đường một cái: "Ông chỉ vớ vẩn, chỉ mấy đứa nhỏ áp lực, tụi nó bây giờ ăn cơm cũng ngon."