Ngay đó, bà ngoại Đường: "Hơn nữa ba đứa nhỏ là chúng chúng lớn lên, bình thường thành tích thể nào trong lòng ông còn rõ ? Mấy cái ông nghĩ đều thỏa cả."
Hứa Thừa: "..."
Hứa Nặc: "..."
Hàn Ngang: "..."
Ba , đều yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Thật sự họ thích những lời , chỉ là ông ngoại Đường và bà ngoài Đường càng già càng trẻ con, thích cãi để tăng cường tình cảm, cãi xong còn kéo họ đến phân xử, cho họ ai bênh ai cũng đúng. Nếu họ là trưởng bối phân xử cũng , mấu chốt họ là ba tiểu bối mà.
"Ôi, các cháu từ từ mà ăn, coi chừng nghẹn."
Hứa Nặc dừng động tác nhu thuận với bà ngoại: "Ông ngoại nấu cơm ngon quá, hơn nữa chúng cháu đến trường thi sớm một chút, miễn cho trễ ."
"Vậy cũng đúng." Bà ngoại Đường gật đầu: "Vậy mấy cháu nên ăn no một chút, đừng để đói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-282.html.]
Ba nhất trì gật đầu: "Biết ạ."
Ăn xong điểm tâm, ba Hứa Nặc kiểm kê giấy dự thi, bút máy, mực nước và các đồ dùng khác cần mang theo, khi xác nhận sẽ bỏ quên cái gì mới tạm biệt ông ngoại Đường và bà ngoại Đường, bước lên con đường thi đại học.
Trong huyện mấy trường thi, ba Hứa Nặc phân đến trường thi trường trung học cơ sở trong huyện, lúc họ đến mấy thí sinh chờ ở ngoài cửa, trong lúc đó còn mấy lục tục chạy đến.
Trường thi trung học cơ sở huyện hiện tại còn cho thí sinh , kéo dây an ninh cổng, còn công an đang nhiệm vụ. Hứa Nặc thấy công an đang nhiệm vụ liền nghĩ đến kỳ thi tuyển sinh đại học của cô, lúc thi đại học dây cảnh giới kéo dài, chỉ nhiệm vụ, gần trường thi còn cấm xe bấm còi. Bên ngoài trường thi nhiều phụ đưa con thi đại học, bọn họ như sợ nóng, chờ ở trong xe của , tốp hai tốp ba ở ngoài trường thi, chờ con từ phòng thi liền đưa nước quan tâm hỏi thi cử như thế nào, thể mệt .
Hứa Nặc trải qua cảm giác , hai kiếp cha cô mất sớm, ông nội duy nhất cũng hờ hững. Tuy ông coi trọng, yêu thương cô, nhưng chung quy đối với đứa cháu gái là cô áy náy trong lòng. Đối với cô yêu thương nhưng chân chính gặp thời điểm cần lựa chọn, trọng lượng của cô trong lòng ông còn sánh bằng những đứa con riêng. Thi đại học ông cũng sẽ cùng cha khác đến đón cô, cùng cô thi đại học là tài xế nhà cô, chờ khi cô từ trường thi , cô cứ chọn ngẫu nhiên một cái nhà hàng ăn cơm.
DTV
Cô dám về nhà ăn cơm, cũng dám cố định ăn cơm ở một nhà hàng nào trong kỳ thi đại học, bởi vì đầu tiên cô thi trung học phổ thông từng hạ độc chậm trễ kỳ thi trung học. Tuy rằng sự tình cuối cùng cũng điều tra , nhưng bởi vì hạ thuốc cô chính là con riêng lớn nhất của ông nội cô, cho nên vì chuyện ông nội cho cô một khoản 'bồi thường khổng lồ', đó để đứa con riêng đó ngoài.
Đều nhà giàu nhiều tật , thật chỉ cần liên quan đến tiền quyền thì cũng khác lắm, giống như nhà họ Hứa đời , thật Hứa Nặc cũng thấy, chẳng qua là cũng hiếm khi thấy.
Nghĩ đến đây, Hứa Nặc càng quý trọng cuộc sống hiện tại, cần lục đục với những đó, cũng cần lo lắng đề phòng trong tận thế, còn nhà yêu thương cô, bạn bè quan tâm cô, cô cảm thấy đại khái bởi vì cô cứu nhiều như cho nên trời cao mới cho cô hưởng phúc như .
"Đông thiệt đó, còn nghĩ tham gia thi nhiều như ." Hứa Thừa xung quanh đánh giá một vòng, đó hạ thấp âm thanh thầm với Hứa Nặc và Hàn Ngang. Dù đại đội họ tham gia thi cũng quá nhiều, họ tưởng rằng tình huống của sẽ khác lắm.
"Thi trường đại học ngừng lâu như , khó khăn lắm mới mở , tham gia thi đại học đương nhiên đông , cho dù khi thi lọc qua một thì hiện tại cũng sẽ còn ít." Hứa Nặc đối với chuyện cảm giác gì. Cô nhớ rõ bản từng thấy một bài báo, mở kỳ thi đại học đầu tiên, chỉ năm trăm bảy mươi vạn thí sinh, nhưng thi đậu chỉ hơn hai trăm bảy mươi nghìn đến ba trăm nghìn, tỉ lệ vẻ đáng sợ, cho cô cảm thấy thi đại học so với thiên môn vạn mã qua cầu độc mộc còn khó hơn. thực tế thi trường đại học đề thi thực sự khó, Hứa Nặc lên mạng xem qua mấy đề thi đại học của tỉnh khác, cô tự , cảm thấy nắm chắc.