Ta Là Bạch Nguyệt Quang Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-08-22 23:45:48
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thí sinh tinh thần suy sụp cuối cùng giám thị mời ngoài, Hứa Nặc một nữa đối mặt với sự tàn khốc của kỳ thi tuyển sinh đại học. cô cũng để trong lòng, buồn bã một hồi tâm trạng cũng bình thường trở , cô kiểm tra bài thi một lượt, chắc chắn vấn đề gì mới chờ giám thị thu bài.

Lúc chuông báo hết giờ thi, giám thị để bọn họ ngoài hết, hai họ thu bài thi trong phòng học trống trơn. Hứa Thừa và Hàn Ngang thấy Hứa Nặc, Hàn Ngang lo lắng hỏi cô: "Nặc Nặc, ảnh hưởng đến em ?"

Hồi nãy liếc , bạn thí sinh ở hàng hai ghế thứ năm, cũng ngang hàng với Hứa Nặc. Anh lo lắng cơn giận của giám thị nãy sẽ ảnh hưởng đến Hứa Nặc, dù thì bạn thí sinh gây chuyện như thế, thí sinh ở cả phòng bọn họ cũng dễ chịu gì.

Không ai cũng tự tin bản , những cảm xúc tiêu cực vốn ẩn chứa dường như thí sinh chọc ngoáy, tuy bùng nổ trực tiếp nhưng cũng ít nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng.

“Em .” Hứa Nặc lắc đầu: “Không ảnh hưởng gì hết, em thấy thi cũng á.”

DTV

Nghe cô , Hứa Thừa và Hàn Ngang cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ba họ ngoài tám vài chuyện thú vị, hề tra đáp án, dù thì đây cũng là thói quen nhiều năm qua của họ, đợi thi xong hết mới tra đáp án, để tránh việc ảnh hưởng tới trâm trạng và sức phát huy cho mấy môn .

Hứa Thừa xoa bụng: “Không trưa nay ông ngoại nấu món gì, nghĩ thôi cũng thấy thèm.”

“Không ông ngoại Đường sẽ chuẩn thật nhiều món chúng thích ăn .” Hàn Ngang .

Hứa Thừa cũng : “Vậy thì nhanh lên, tớ đói .”

Mặc dù cả buổi sáng bất kỳ công việc thể chất nào, nhưng lúc thi tập trung cao độ, bây giờ đột nhiên thả lỏng sẽ cảm thấy đói thôi. Hứa Nặc cũng cảm giác như , thậm chí còn cảm thấy buồn ngủ, nghĩ lát về ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi thật mới thể đối mặt với kỳ thi tiếp theo với thái độ nhất.

Môn thi cuối cùng kết thúc, Hứa Nặc khỏi phòng thi cảm thấy cả vô cùng thoải mái, cô thấy bao giờ thi đại học thêm nào nữa, mặc dù cô cũng cảm thấy còn cơ hội nào để thi . Mấy chuyện đầu thai sống gì đó, một hai thì thể qua thứ ba , nhưng như thế cũng . Cô thấy cuộc đời đặc sắc hơn so với nhiều , cũng mong cầu gì hơn, nếu tham lam quá.

Thi xong là xế chiều, ba Hứa Nặc định hôm mới về đại đội, bây giờ mấy họ dạo ở huyện cái , tuy trời bây giờ lạnh nhưng cũng ảnh hưởng đến tâm trạng dạo phố của bọn họ. Đặc biệt chúc mừng ba thành kì thi, ông bà Đường và Đường Tuyết còn cố ý chuẩn cả một mâm cơm thịnh soạn, nghĩ đến tay nghề của ông ngoại, dù là Hứa Nặc, Hứa Thừa Hàn Ngang, ai cũng nghĩ thể bỏ lỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-284.html.]

Quả nhiên tối hôm bày cả bàn đồ ăn ngon, gà hầm nấm, thịt nướng nồi, mì cải trắng thịt heo, cá lăng sóc, xương hầm dưa cải, thịt cừu hầm củ cải, khoai tây bào sợi chua cay, chân giò pha lê, súp cừu và cơm trắng.

Hứa Nặc ăn hết hai bát cơm, còn húp một bát canh thịt cừu, ăn tới bụng no căng, dám xuống giường vì sợ sẽ nôn ngoài.

“Mẹ, tay nghề của với ông như , nghĩ đến chuyện mở quán cơm riêng ạ?” Hứa Thừa là hỏi câu đó, hình như hề đang cái gì, mà bẻ đầu ngón tay : “Con thấy em con đúng, đất nước giờ đang phát triển, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng , lẽ sẽ cho phép kinh doanh tự do. Em gái con , tương lai nếu thể tự kinh doanh, em con sẽ mua nhà mua đất, đó thu tiền.”

Hứa Nặc: “…”

dám tin mà Hứa Thừa, ngờ trai bán như thế .

Bà Đường vỗ nhẹ Hứa Thừa: “Nói nhảm gì đó, đất đai đều là của nhà nước, thể mua bán dễ dàng như .”

Bà cũng từng nghĩ đến khi nào thể tự kinh doanh, nhưng thấy nhiều bắt ở chợ đen quá, mà bà cũng quen với cuộc sống hiện tại, nên dần dần còn nghĩ đến nữa. điều bà vẫn nghĩ tới chuyện mua nhà, nếu tìm căn nhà phù hợp thì thực sự sẽ mua, nếu một cái hộ khẩu ở thành phố, cháu trai cháu gái nghiệp xong cũng cần ở nhà của công ty.

Thời buổi , nào nhà ở công việc thì vô cùng thể diện.

“Bà, chúng cứ tự nghĩ .” Hứa Thừa chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Biết những gì chúng nghĩ sẽ thành hiện thực.”

“Vậy nếu điều mấy đứa nghĩ trở thành sự thật, mấy đứa cũng tự kinh doanh .” Đường Tuyết buồn hỏi.

Cả ba đều lắc đầu như trống bỏi: “Không .”

Hứa Thừa và Hàn Ngang lúc nào cũng lính, còn Hứa Nặc thì chỉ bà chủ cho thuê thôi.

“Tương lai Nặc Nặc gì?” Ông Đường hỏi cháu gái: “Nói ông xem nào.”

Loading...